Trong giây phút ấy, nụ cười của Phó Nhượng Di rơi vào trong mắt Chúc Tri Hi như những bông tuyết, tan chảy rồi biến thành những giọt nước mắt ấm áp.
Cậu rất hối hận, hối hận vì đã kịch liệt phàn nàn về tính cách của Phó Nhượng Di vào đêm tuyết rơi đầu mùa, trách anh hay nổi giận, trách anh luôn nói những lời khó nghe. Nhưng dù vậy, Phó Nhượng Di chỉ trả lời rằng, anh ấy đã lớn lên như vậy.
Cho đến ngày hôm nay, Chúc Tri Hi mới nhận ra rằng cái "như vậy" mà Phó Nhượng Di nói, và cái "như vậy" mà cậu tự hiểu lúc đó, hoàn toàn không cùng một cấp độ.
Cậu từng tự tin rằng mình rất giỏi an ủi người khác, rất giỏi cung cấp giá trị cảm xúc cho người khác, luôn tràn đầy năng lượng. Nhưng vào giờ phút này, cảm giác bất lực đang trói chặt lấy cậu một cách sâu sắc. Từ giàu sang tới nghèo khó, hóa ra cũng chỉ là một cái chớp mắt.
"Tôi…" Chúc Tri Hi nghẹn ngào một lúc lâu, nhưng vẫn không biết phải nói gì, cuối cùng cậu chọn cách ôm lấy Phó Nhượng Di, thật mạnh mẽ, đặc biệt chặt chẽ mà ôm lấy anh.
Cánh tay cậu vòng qua lưng Phó Nhượng Di, lòng bàn tay hướng lên trên, xuyên qua lớp áo, dán sát vào xương bả vai của anh, đầu ngón tay siết chặt. Khoảnh khắc hai trái tim va vào nhau, cậu thậm chí có thể cảm nhận được sự cộng hưởng nhỏ bé ấy.
Một lúc sau, Phó Nhượng Di cũng nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo cậu.
Chúc Tri Hi bỗng nhiên nói: "Tôi muốn biến thành một con bạch tuộc."
Câu nói này rất kỳ lạ, rất đột ngột. Cậu biết.
Tiếng cười khe khẽ của Phó Nhượng Di lướt qua vành tai cậu, khiến đôi tai của Chúc Tri Hi nhanh chóng nóng lên.
Cậu nghĩ Phó Nhượng Di sẽ hỏi "Tại sao". Nếu anh hỏi, có lẽ Chúc Tri Hi sẽ hơi xấu hổ để mà trả lời. Lúc đó cậu chỉ đơn thuần nghĩ rằng một đôi tay để ôm là chưa đủ, càng có nhiều hơn càng tốt.
Nhưng Phó Nhượng Di không hỏi, anh chỉ nói: "Thôi bỏ đi."
"Tại sao?" Chúc Tri Hi hỏi.
Phó Nhượng Di không trả lời ngay. Anh dường như trầm tư trong một lát, rồi nói: "Cậu biến thành sứa hải đăng đi."
Một cuộc đối thoại thật kỳ lạ.
"Tại sao lại là sứa hải đăng?" Cậu chưa từ bỏ ý định, truy hỏi.
Phó Nhượng Di dừng lại một chút, rồi nói: "Bởi vì nó xinh đẹp."
"Anh ghét bạch tuộc à." Chúc Tri Hi nói với anh, "Xúc tu của bạch tuộc rất mạnh mẽ đó."
Phó Nhượng Di không nói gì.
Thôi được rồi, sứa thì sứa vậy. Chúc Tri Hi ôm chặt lấy anh, nghĩ thầm, anh thích gì thì cứ để anh thích, dù sao sứa cũng có rất nhiều xúc tu, cũng có thể dùng để ôm anh, quấn lấy anh.
Cậu rất để ý, nên cậu đã nhẩm đi nhẩm lại câu nói của Phó Nhượng Di trong lòng. Hình ảnh một con sứa trong suốt dần hiện lên trong đầu cậu, giống như một cây nấm trôi nổi trong làn nước, cùng những xúc tu mỏng manh bay lượn theo làn sóng. Rồi Chúc Tri Hi nghĩ, liệu có phải thực ra Phó Nhượng Di thích những chiếc ôm dịu dàng hơn không?
Vì vậy, cậu dần dần thả lỏng cánh tay, ôm anh như một con sứa, bàn tay dịu dàng nâng lên, chạm nhẹ vào gáy anh như đang thăm dò, vuố/t v/e một cách nhẹ nhàng.
Nhưng hình như Phó Nhượng Di hiểu lầm ý của cậu, nghĩ rằng cậu vẫn đang tò mò về tuyến thể, nên lại bắt đầu một vòng tự mổ xẻ chính mình mới.
"Nhiều đứa trẻ mười hai tuổi đã bắt đầu phát triển và phân hóa tuyến thể, tôi là người muộn nhất trong số đó."
Khi nghe anh bắt đầu kể chuyện, Chúc Tri Hi bỗng nhiên cảm thấy buồn. Không hiểu sao, cậu cảm thấy Phó Nhượng Di giống như một chú chó con, rất khao khát được nhận nuôi, chủ động đứng dậy một cách ngoan ngoãn, hướng về phía cậu làm động tác "cúi chào".
Nhưng cậu không ngắt lời, cậu biết rằng nói ra sẽ khiến anh dễ chịu hơn. Sự im lặng của Phó Nhượng Di, suy cho cùng là vì không có nhiều người sẵn sàng lắng nghe anh ấy.
"Ừm." Chúc Tri Hi dựa vào vai anh, "Tôi phân hóa năm mười ba tuổi, lúc đó rất nhiều người tiếc cho tôi."
"Tiếc vì cậu phân hóa thành Beta?"
"Đúng vậy, nhiều bạn học nghĩ rằng tôi sẽ là Alpha hoặc Omega, nhưng bản thân tôi lại rất vui, vì sau này không cần phải chăm chú nghe giảng môn si/nh l/ý nữa." Cậu cố ý trêu Phó Nhượng Di, quả nhiên anh cười thật.
Lúc đó, Chúc Tri Hi không có khái niệm rõ ràng về giới tính, nhưng những người xung quanh dường như đều có một ít định kiến, cho rằng việc cậu là Beta là một điều rất đáng tiếc. Điều này tất nhiên không tránh khỏi việc ảnh hưởng đến Chúc Tri Hi, dù sao lúc đó cậu vẫn còn nhỏ, tư duy chưa hoàn thiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!