Chương 42: Tàn Tích Tuổi Thơ – Anh Đã Trở Thành Lý Do Khiến CTH Rơi Nước Mắt

Chúc Tri Hi chợt hiểu ra tất cả trong một khoảnh khắc.

Rất đột ngột, cậu nhớ lại một câu mà Phó Nhượng Di đã vô thức nói ra trong kỳ mẫn cảm.

["Dì nói, đừng ôm…bọn trẻ ở đây."]

Hóa ra "ở đây" mà anh nhắc tới chính là nơi này. Viện mồ côi đã đóng cửa và đã bị bỏ hoang.

Tàn tích – tàn tích hoạt động của con người. Nơi này, chính là tàn tích tuổi thơ của Phó Nhượng Di.

Những đứa trẻ trong Viện mồ côi không thể tùy tiện ôm ấp. Ôm một lần chúng sẽ nảy sinh kỳ vọng, sẽ khao khát được ôm mãi, được dỗ dành mãi. Đợi đến khi những người lớn kia rời đi rồi, chỉ còn lại các "dì" làm việc tại Viện mồ côi, họ căn bản không có đủ sức để ôm cho hết, không thể nào đáp ứng được.

Suốt bao lâu nay, những nghi vấn trong quá trình tiếp xúc, những chi tiết khiến cậu thấy khó hiểu, sự thiên vị của cha mẹ Phó, bầu không khí gia đình tồi tệ… tất cả đều có câu trả lời.

Hốc mắt cậu nhanh chóng đỏ hoe, khoang mũi cay xót đến mức cậu tưởng mình sắp chảy máu, thậm chí còn vô thức đưa tay lên sờ. Nhưng không có gì. Hoàn toàn không có gì hết. Cậu chỉ đang rất đau lòng. Phó Nhượng Di càng mỉm cười bình tĩnh, dịu dàng, cậu lại càng đau đớn hơn.

Ánh mắt chạm nhau, cảm giác nghẹn ngào đồng cảm này trở thành một tấm gương. Nỗi đau đớn trong đáy mắt Chúc Tri Hi, trở thành hình ảnh phản chiếu sâu thẳm nhất trong tâm hồn Phó Nhượng Di.

Phó Nhượng Di vươn tay, chạm nhẹ vào gò má cậu: "Đừng rơi nước mắt, được không?"

Giọng điệu của anh bình tĩnh và kiềm chế, như thể anh chỉ là người ngoài cuộc: "Nếu chuyện này khiến cậu đau lòng, tôi nghĩ tốt nhất là không nên nói ra."

Vừa dứt lời, Chúc Tri Hi đã nắm lấy tay anh. Cậu lắc đầu, mắt đỏ hoe.

"Không được, không thể như vậy được." Cậu nói xong liền quay mặt đi, nhanh chóng dùng tay còn lại càn quét bụi trên mặt kính khung ảnh. Đầu ngón tay gấp gáp nhưng lại kiên định chỉ vào một khuôn mặt mờ nhạt và non nớt.

"Hàng thứ hai, người thứ năm." Chúc Tri Hi quay đầu lại, bàn tay đang nắm lấy tay anh siết chặt vô cùng, "Đúng không?"

Phó Nhượng Di hơi nhíu mày. Anh tưởng sau từng nấy thời gian, anh đã rèn bản thân thành một tảng đá, sẽ không còn tự thương hại, sẽ không còn vì chuyện này mà đau lòng nữa.

Nhưng hình như Chúc Tri Hi có khả năng biến đá thành "trái tim". Lúc này, thứ mà đầu ngón tay cậu chạm vào không phải chính anh trong bức ảnh, cũng không phải một tảng đá, mà là một khối cơ bắp mềm yếu, mỏng manh.

Anh tạm thời chưa thể lý giải được cảm xúc phức tạp của mình. Vì vậy chỉ lộ ra một nụ cười, gật đầu.

"Đúng vậy, cậu giỏi lắm."

Chúc Tri Hi không trở nên vui vẻ vì lời khen này. Cậu chỉ im lặng nắm chặt cổ tay anh, im lặng nhìn bức ảnh.

Một lúc sau, Chúc Tri Hi khẽ nói: "Hóa ra từ nhỏ anh đã không thích cười, từ nhỏ đã thích mặc đồ màu trắng."

Cậu quay đầu lại: "Giống như một người tuyết nhỏ."

Phó Nhượng Di chăm chú nhìn cậu: "Giống người tuyết mà cậu đã đắp sao?"

Chúc Tri Hi lắc đầu: "Không giống chút nào hết. Anh đẹp hơn nó nhiều."

Nó tan chảy rồi, nhưng anh vẫn còn nguyên vẹn. Anh mạnh mẽ hơn nó. Những lời này, Chúc Tri Hi không nói ra.

Phó Nhượng Di cười khẽ.

"Lúc ấy anh bao nhiêu tuổi?" Chúc Tri Hi cố gắng giữ cho giọng nói ổn định, để nghe có vẻ bình tĩnh hơn.

Phó Nhượng Di trả lời: "Bốn tuổi."

Lại một khoảng im lặng. Gió thổi lồng lộng, xuyên qua hành lang cô quạnh. Phó Nhượng Di hiểu Chúc Tri Hi, biết cậu lương thiện, mềm yếu, dù không phải là anh mà là một đứa trẻ mồ côi xa lạ, cậu cũng sẽ đau lòng vì đối phương.

Việc để một người nhạy cảm bẩm sinh như Chúc Tri Hi chủ động hỏi han, thật sự rất tàn nhẫn. Vì vậy, Phó Nhượng Di tự mình nói ra.

Mặc dù đối với anh, mở lòng và bày tỏ bản thân giống như xé toạc hai trang sách dính chặt vào nhau, vô cùng khó khăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!