Chương 41: Trò Chuyện Bình Đẳng – Cậu Muốn Biết Gì? Tôi Có Thể Nói Mọi Thứ

Nghe câu nói này, sống mũi Chúc Tri Hi chợt cay cay.

Cảm giác bực tức không ngừng phình to rồi "bụp" một cái, vỡ tung ra, như một lưỡi dao mềm mại len lỏi vào trong ngực, chỉ còn lại nỗi thương xót ào ạt tuôn trào.

Mắt bị gió thổi cay xè, cậu cúi đầu xuống, nghe Phó Nhượng Di dùng giọng điệu do dự để tiếp tục.

"Là vì Omega vừa nãy sao?" Phó Nhượng Di dừng lại một chút, "Tôi không biết cậu ta có ý đồ gì, nhưng tôi cảm thấy cậu ta đối với tôi không giống kiểu "để ý", có lẽ chỉ muốn nhân cơ hội chọc tức anh trai cậu."

Anh bổ sung thêm: "Tôi luôn cảm thấy khó chịu khi tiếp xúc với Omega, cậu biết mà."

Lông mi của Chúc Tri Hi hơi run rẩy, giọng nói cũng vậy: "Tôi không biết."

Nói xong, cậu ngẩng mặt lên, vành mắt đỏ hoe: "Tôi chẳng biết gì về chuyện của anh hết, nhưng tôi thì sao, tất cả bí mật của tôi đều đã chia sẻ với anh. Điều này không công bằng."

Nếu như trước đó nỗi buồn còn cách một lớp kính mờ, không nói rõ được, không giải thích được, thì lúc này đây, lớp kính mờ đã vỡ tan. Chúc Tri Hi rõ ràng nhìn thấy lục phủ ngũ tạng của mình xoắn lại thành một mớ, nhìn thấy mấu chốt của thống khổ, chỉ có hai chữ: Tham lam.

Muốn rất nhiều rất nhiều, muốn đặc biệt, muốn duy nhất.

Cậu muốn Phó Nhượng Di như thế này chỉ xuất hiện trước mặt mình, chỉ tỏ ra bất lực đối với mình. Chỉ đối diện với cậu mới chọn chọn lựa lựa, do dự, nhặt lời hay ho để nói ra, cũng chỉ khi cậu giận dỗi mới dịu dàng dỗ dành.

Không, như vậy vẫn chưa đủ. Cậu thậm chí còn muốn trở thành một nét bút hỏng trong cuộc đời theo chủ nghĩa thành tích ưu tú của Phó Nhượng Di, trở thành một vệt cà phê trên chiếc áo blouse trắng tinh của anh, một bức ảnh đặt nhầm trong luận văn của anh, một lỗi mô hình hóa không thể sửa chữa, một mảnh sứ do chính tay anh đào lên, nhưng dù thế nào cũng không thể phục hồi vào bất kỳ cổ vật nào.

Cậu muốn trở thành một… khi Phó Nhượng Di nhớ đến sẽ khẽ nhíu mày, không thể nào quên được.

Những cảm xúc này không thể dùng sức nhét vào phạm trù "có thiện cảm" nữa, cái vỏ bọc đẹp đẽ, nhẹ nhàng, không tì vết này không thể chứa đựng được ha/m m/uốn chiếm hữu quá mức sắc bén.

Trong lòng Chúc Tri Hi bỗng dấy lên sự sợ hãi và lo lắng, cậu từng nghĩ mình rất phóng khoáng, chân thành va chạm với thế giới, cho phép bất kỳ ai cũng có thể đi qua cuộc đời mình, cũng thản nhiên chấp nhận sự ra đi. Người quan trọng nhất của cậu đã biến mất từ lâu, còn gì không thể chấp nhận được nữa chứ.

Hóa ra không phải.

Hóa ra khi yêu một người, con người sẽ thay đổi đến mức không còn nhận ra chính mình.

Hóa ra cậu thực sự…đã yêu Phó Nhượng Di rồi.

Kết quả "khám sức khỏe" này đến nhanh hơn so với tưởng tượng của cậu.

Người lớn lên trong tình yêu, lần *****ên chạm vào mặt trái của tình yêu, là màu đen. Chúc Tri Hi có hơi hoảng hốt, không biết phải làm sao. Ma thuật dũng cảm bẩm sinh của cậu dường như đã mất tác dụng.

Cậu lại lùi một bước, khẽ cười.

"Thôi, anh cứ coi như tôi say rượu chưa tỉnh, vẫn đang phát điên. Tôi thật sự phải đi đây."

Nhưng Phó Nhượng Di không chút do dự bước tới, nắm chặt cổ tay cậu, siết chặt đến mức cậu thấy hơi đau. Chúc Tri Hi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh.

Cậu không đọc hiểu được ánh mắt của Phó Nhượng Di, chỉ cảm thấy rất sáng, bên trong dường như rắc rất nhiều mảnh thủy tinh vỡ.

"Đừng đi." Anh nói, "Cậu muốn biết gì? Tôi đều có thể nói cho cậu."

Chúc Tri Hi lặng lẽ nhìn anh, trong lòng đột nhiên lại bị đè nén bởi một nỗi đau mới, nhưng không phải cho bản thân.

Tôi lại ép buộc người này. Anh ấy lại nhượng bộ tôi. Tôi đúng là kẻ xấu xa.

Cậu thở ra một hơi thật dài, làn sương trắng xóa che lấp đi biểu cảm được quản lý không mấy khéo léo của cậu.

"Thôi, đây không phải nơi tốt lành gì để nói chuyện phiếm, ở đây lạnh lắm, về nhà đi." Cậu thậm chí còn cười một cái, vỗ vỗ bàn tay đang siết chặt cổ tay mình của Phó Nhượng Di, muốn dùng cách làm nũng để che đậy, "Anh nắm đau tôi quá đi à."

Nhưng chiêu này cũng mất tác dụng. Phó Nhượng Di không những không buông tay, ngược lại còn cưỡng ép kéo cậu rời khỏi đây.

"Làm gì vậy? Đi đâu đấy?" Chúc Tri Hi không giãy ra được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!