Chương 39: Buổi Khám Tổng Quát Đáng Xấu Hổ – Gần Đây Các Cậu Có QHTD Không?

Phó Nhượng Di vẫn chưa ngủ.

Sau khi giúp Chúc Tri Hi lau dọn sơ qua, anh mở tủ quần áo dành cho khách để tìm một bộ đồ mặc cho cậu. Nhưng khi kéo ngăn kéo ra, anh lại do dự. Cuối cùng, anh về phòng của mình, lấy từ tầng dưới cùng của tủ một bộ đồ ngủ mới mua cách đây hai tuần.

Hồi ở nhà họ Phó, Chúc Tri Hi từng mặc đồ ngủ của anh, rồi nói rằng rất thoải mái và muốn anh tặng cho cậu một bộ. Phó Nhượng Di mua rồi nhưng mãi không tìm được cơ hội nào tự nhiên với bình thường để đưa, nhất là khi phải đối mặt trực tiếp.

Nói gì đây? "Lúc trước chẳng phải cậu muốn sao?"

Chúc Tri Hi chắc chắn sẽ cười tinh nghịch và đáp: "Anh để tâm dữ vậy hả? Cả chuyện này mà cũng nhớ à?"

Mới nghĩ thôi đã thấy xấu hổ rồi.

Vẫn là Chúc Tri Hi khi ngủ say dễ đối phó hơn.

Lúc mua có rất nhiều màu sắc và kiểu dáng khác nhau, anh đã băn khoăn rất lâu, không biết Chúc Tri Hi thích cái nào, thế là dứt khoát mua hết mỗi loại một bộ. Giờ lại gặp rắc rối nữa, nên anh mang tất cả vào phòng Chúc Tri Hi, ướm thử từng bộ.

Nhưng mà bộ nào cũng đẹp cả…

Lần *****ên Phó Nhượng Di nhận ra mình mắc hội chứng khó lựa chọn. Đúng là một tật xấu tốn thời gian.

"Cậu thích màu nhạt hơn, đúng không?" Anh nhẹ giọng hỏi, nhưng người đang ngủ say tất nhiên không thể trả lời.

"Vậy thì màu kem đi."

Cẩn thận cài từng chiếc cúc áo, Phó Nhượng Di ngồi bên mép giường đắp chăn lại cho cậu, lặng lẽ ngắm nhìn một lúc rồi vươn tay vuốt nhẹ mái tóc lòa xòa trên trán cậu. Sau đó, anh vén tóc lên, cúi xuống, đặt một nụ hôn lên vầng trán láng mịn của cậu.

Sau đó là mí mắt mỏng manh của cậu.

"Bồi thường…"

Anh đứng dậy, tự nói với chính mình: "Tôi chỉ lấy những thứ này."

Sau đó, anh về lại phòng của mình để tắm rửa, tự th* d** một cách máy móc trong nhà tắm. Thực ra cũng chẳng cao thượng hay chính trực gì, trong đầu anh lúc này vẫn tràn ngập hình ảnh của Chúc Tri Hi vừa nãy. Vòng eo khẽ vặn vẹo vì lo lắng, chiếc đuôi thỏ ẩm ướt trơn trượt, mắt cá chân gác trên vai, đôi môi cắn chặt, và cả những giọt nước mắt không thể khống chế dưới sự áp chế của pheromone…

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, lúc cao lúc thấp, như một dải lụa mịn màng quấn quanh cổ Phó Nhượng Di khi anh nhớ lại. Nó khiến gân xanh của anh nổi lên, dần dần ngạt thở. Đến khi mọi thứ kết thúc, dải lụa satin ấy cũng từ từ rút ra, tan biến.

Con người ai cũng có dụ//c v//ọng. Phó Nhượng Di mất một thời gian dài để chấp nhận sự thật này. Nó giống như một chương trình cơ bản đã được cài sẵn vào DNA của mỗi người từ khi sinh ra.

Dĩ nhiên, Chúc Tri Hi cũng có dụ//c v//ọng. Trước đây, Phó Nhượng Di vô cùng kháng cự, chỉ biết tránh né. Đây là lần *****ên anh đối diện một cách rõ ràng và tỉnh táo. Anh nhận ra rằng, hóa ra Chúc Tri Hi khi đắm chìm trong đó lại đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt… quyến rũ.

Có dụ//c v//ọng, muốn giải tỏa, đều là chuyện bình thường. Nhưng tại sao khi tỉnh dậy, Chúc Tri Hi lại đến ôm anh?

Anh nghe rõ mồn một giọng của Chúc Tri Hi nói ở cửa rằng muốn vào, cảm nhận được cậu vén một góc chăn lên, nằm xuống, dán sát vào lưng anh, hôn lên vết cắn sau gáy anh, ôm anh và nói chúc ngủ ngon. Tất cả như một giấc mơ nhẹ nhàng và trong suốt, dịu dàng rơi xuống bao phủ lấy anh.

Phó Nhượng Di vẫn mở mắt, nghe thấy hơi thở của Chúc Tri Hi dần trở nên đều đặn, cảm nhận được bàn tay siết chặt của cậu dần nới lỏng, anh mới cẩn thận thử đổi tư thế, sau vài lần thử, anh cuối cùng cũng quay lại được, mặt đối mặt với cậu.

Trên người Chúc Tri Hi vẫn còn vương mùi pheromone của anh, nhưng đã nhạt hơn nhiều so với lúc tắm, đến sáng mai có lẽ còn nhạt hơn nữa. Nghĩ đến đây, Phó Nhượng Di lại không kìm được mà phát ra thêm một chút, đồng thời cũng khống chế lại để Chúc Tri Hi không cảm thấy áp bức.

Lúc này, anh thậm chí còn thấy may mắn vì Chúc Tri Hi là Beta, không ngửi thấy pheromone. Nhờ vậy, anh mới có thể giấu kín ha/m m/uốn chiếm hữu và những cảm xúc tràn ngập của mình.

Trong bóng tối, anh nhìn chằm chằm gương mặt thuần khiết này, thị lực anh rất tệ không thể nhìn rõ hết được, nhưng trong đầu anh lại dần dần hoàn thiện tất cả những chi tiết không rõ ràng ấy.

Mặt nhỏ thật. Phó Nhượng Di đưa tay ra, cách một khoảng để so sánh. Một bàn tay đã có thể che kín khuôn mặt cậu. Nhưng cậu lại có đôi mắt rất to, đồng tử đen như ngọc mã não, chuyển động linh hoạt một vài lần là bắt đầu nghịch ngợm. Đôi môi mềm mại, rất dễ hôn, lúc ngủ chỉ hơi mím lại.

Không thấy răng đâu cả. Phó Nhượng Di suy nghĩ một chút, vươn tay nhẹ nhàng bóp chóp mũi Chúc Tri Hi.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, vài giây sau, nhóc xấu xa đang ngủ há miệng thở, để lộ ra chiếc răng thỏ trắng bóng tròn trịa.

Vậy là anh hài lòng thả tay ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!