Chương 38: Ôm Nhau Một Cách Vụng Về – Từ Cấm Kỵ Tuyệt Đối

Kỳ mẫn cảm.

Ba chữ này từng là bóng đen sâu thẳm trong lòng Phó Nhượng Di. Anh gần như không thể đối diện với nó, rất khó để chấp nhận. Nhưng giới tính của anh đã định sẵn rằng anh phải trải qua chu kỳ tuần hoàn ấy, – dã thú, con người, dã thú… không bao giờ kết thúc. Thế nhưng, khi nghe những từ này thốt ra từ miệng Chúc Tri Hi, mọi thứ dường như không còn giống như trước nữa.

Kỳ mẫn cảm có Chúc Tri Hi chính là lần *****ên trong đời Phó Nhượng Di dám đối mặt và chấp nhận vách đá dụ//c v//ọng này, không bài xích cũng không trốn chạy. Anh vươn tay nắm lấy người kia, bao dung tất cả, kéo cậu vào trong bóng tối cuồn cuộn của cơn sóng nhiệt. Bước đi với sự nghi ngờ và tin tưởng chồng chéo lên nhau, anh tưởng rằng mình sẽ tan xương nát thịt, nhưng lại được một đám mây đỡ lấy, được ôm ấp, được vu/ốt v/e nhẹ nhàng.

Mùi hương pheromone dần thay đổi mà anh không hề nhận ra. Hương hoa bưởi càng lúc càng nồng đậm, lấn át đi sự lạnh lùng xa cách trước đây. Nó từng là mùi hương anh ghét nhất, bởi nó đồng nghĩa với sự mất kiểm soát, với đ*ng t*nh, với dụ//c v//ọng.

"Phó Nhượng Di." Chúc Tri Hi gọi tên anh một lần nữa, giọng nói êm tai vô cùng. Cả người cậu thấm đẫm hương hoa ngọt ngào. dụ//c v//ọng của anh tràn ngập khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể cậu.

Anh cúi xuống hôn. Nhẹ nhàng tách hàm răng, ngậm lấy đầu lưỡi hồng hào, nuốt trọn tất cả những tiếng thở dài, hơi thở đứt quãng và tiếng rên khe khẽ. Răng nanh bị kí/ch thíc//h cắn vào cánh môi căng mọng.

"Ưm…" Anh cảm nhận được bờ vai của Chúc Tri Hi đang run rẩy, vì vậy càng ôm chặt hơn. Bàn tay nhẹ nhàng vu/ốt v/e tấm lưng gầy của cậu, ngón tay vô thức trượt lên trên, theo bản năng x/oa n/ắn tuyến thể vốn không tồn tại.

Chúc Tri Hi như một trái cây đã chín mọng, càng được vân vê càng trở nên mềm mại. Nước quả căng tràn bị lớp vỏ mỏng bao bọc, tựa như chỉ cần hơi bóp nhẹ liền "ào" một tiếng rồi trào ra.

Ma men rất đơn thuần, chỉ muốn hôn, khi được đáp ứng thì càng phấn khích hơn rồi nỗ lực đáp lại, đầu lưỡi xoay vòng, giống với lúc l//ếm lên nốt ruồi trên hổ khẩu.

Trong suốt nụ hôn, Phó Nhượng Di không hề nhắm mắt.

Anh đỡ lấy gáy của Chúc Tri Hi, nghiêm túc quan sát dáng vẻ của cậu. Nhìn thấy khuôn mặt của cậu dần ửng đỏ, phần tóc mái bị thấm ướt bởi những giọt mồ hôi lấp lánh, lớp lông tơ dính sát vào da, mang theo một nét ngây thơ hỗn loạn. Lưỡi vươn vào sâu hơn một chút, cậu liền nhíu mày lại, hai mắt khép chặt.

Bản năng xấu xa của Alpha luôn thao túng anh. Anh không muốn bất cứ ai khác được nhìn thấy dáng vẻ này của Chúc Tri Hi.

Thế nên nụ hôn càng trở nên cuồng dã hơn, còn đôi chân của Chúc Tri Hi cũng siết chặt lấy anh hơn nữa. Sự cọ xát của cơ thể giống như khoan gỗ lấy lửa, trong khoảnh khắc nào đó, ngọn lửa bùng lên như đóa hoa nở rộ, cháy lan không ngừng.

Cảm thấy cậu sắp không thở nổi, Phó Nhượng Di mới lùi lại. Chờ cậu th/ở d/ốc một chút.

"Muốn…"

"Muốn gì?" Phó Nhượng Di ghé sát tai.

Ai ngờ Chúc Tri Hi lại như thể bỗng nhiên quên mất điều mình định nói, ngẩn người một lúc, rồi bất ngờ l//ếm một cái vào làn da sau tai anh.

Phó Nhượng Di giật mình, cả người căng cứng: "Cậu làm gì vậy?" Anh nắm lấy cằm Chúc Tri Hi.

Chúc Tri Hi cười khúc khích như trẻ con, mồ hôi chảy vào mắt trái khiến cậu phải nheo mắt lại, th/ở d/ốc nói: "Bọn họ bảo rằng, chỗ này cũng có tuyến thể."

"Bọn họ?" Răng nanh đau nhức. Phó Nhượng Di nhéo nhẹ gò má cậu, trầm giọng hỏi: "Bọn họ là ai?"

Chúc Tri Hi nghiêng đầu, ngậm lấy ngón tay cái của anh vào giữa môi răng, giọng nói mơ hồ: "Anh trai…"

"Anh trai?" Phó Nhượng Di nhíu mày, rút tay lại.

Khoảng trống bất ngờ trong khoang miệng khiến Chúc Tri Hi hơi ngẩn ngơ: "Hửm?"

Phó Nhượng Di định ngồi dậy, nhưng Chúc Tri Hi dường như rất sợ bị anh đẩy ra, nên càng cố gắng áp sát và quấn chặt hơn, cuối cùng bị bế lên như một con koala.

"Không có tuyến thể?" Chúc Tri Hi dùng cả hai tay nâng mặt Phó Nhượng Di, đưa tay lần về phía sau, cọ cọ lên vùng da sau tai, rồi từ bỏ. Sau đó, cậu vòng tay ôm lấy cổ Phó Nhượng Di, giọng điệu có phần bực bội: "Đại Chúc gạt tôi."

Lúc này Phó Nhượng Di mới nhận ra mình đã quá nhạy cảm. Anh đúng là điên rồi. Chúc Tri Hi có anh trai, một người anh trai ruột thịt. Sao anh lại quên mất chuyện đó được chứ?

Nghĩ vậy anh thấy hơi hối hận, ôm lấy lưng con koala nhỏ: "Xin lỗi, là tôi hiểu lầm."

Nhưng Chúc Tri Hi chỉ mải mê nghiên cứu phân bố tuyến thể của Alpha. Cậu tưởng thật, cho rằng sau tai thực sự không có. Thế nên cậu cố gắng vươn người tìm kiếm tuyến thể ở sau cổ của anh, cắn nhẹ vào khoảng không, răng trên răng dưới va vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo đến buồn cười.

Phó Nhượng Di bị hành động này chọc cười, nhéo một mảng da mỏng sau gáy của cậu: "Muốn "đánh dấu" sao?"

"Muốn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!