Đối mặt với một con ma men không đạt được mục đích thì không chịu dừng lại, Phó Nhượng Di hoàn toàn hết cách, chỉ có thể nghiêng đầu, hôn nhẹ lên má cậu.
"Được rồi chứ?"
Chúc Tri Hi gãi gãi mặt, có vẻ không mấy hài lòng, thậm chí còn hơi ngẩn người, như thể chưa kịp nếm được vị gì thì nó đã biến mất. Nhưng cậu thực sự không còn sức để kiễng chân nữa, gót chân cậu chạm đất, cơ thể cũng dựa hẳn vào Phó Nhượng Di.
"Cậu đỗ xe ở đâu?" Nhân lúc cậu yên tĩnh lại, Phó Nhượng Di cúi đầu hỏi: "Còn nhớ không?"
Có lẽ do cảm thấy hơi ngứa, Chúc Tri Hi co người, đầu dựa vào ngực Phó Nhượng Di, cọ qua cọ lại, nửa ngày sau cậu mới hiểu được câu hỏi, giơ tay chỉ về một hướng.
"Đằng kia…"
Quá qua loa. Phó Nhượng Di không tin lắm, nhưng vẫn đỡ cậu đi về phía đó. Tuy nhiên mới đi được hai bước, Chúc Tri Hi đột nhiên thoát khỏi tay anh, nghiêng người đi về phía lề đường.
"Này, cậu đi đâu đấy?" Phó Nhượng Di nhanh chóng đuổi theo.
"Tôi… tôi ngồi xe đạp." Chúc Tri Hi lẩm bẩm, "Đạp xe, về nhà."
"Xe đạp chỗ nào?" Phó Nhượng Di không hiểu nổi. Bên lề đường thậm chí không có lấy một chiếc xe đạp công cộng.
"Đây nè!" Chúc Tri Hi chỉ vào biểu tượng xe đạp màu trắng vẽ trên mặt đường rồi hét to.
Đó rõ ràng là ký hiệu của làn đường dành cho phương tiện không động cơ.
"Ngồi…" Chúc Tri Hi chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã sấp mặt xuống đất. Phó Nhượng Di nhanh tay giữ chặt cậu, kéo lên rồi ôm vào lòng.
"Chúc Tri Hi, đây không phải xe đạp."
"Phải mà."
"Được rồi, là xe đạp." Phó Nhượng Di bất lực, đổi cách nói: "Nhưng chiếc xe này thấp quá, chân cậu dài, ngồi không thoải mái đâu."
"Thấp?" Con ma men có vẻ đã bị thuyết phục, ngây ngốc ngẩng đầu lên.
"Đúng vậy, gần sát đất luôn, thấp lắm."
Đôi mắt tròn xoe đảo qua đảo lại, Chúc Tri Hi bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng, bất ngờ ngẩng khuôn mặt say khướt lên, ôm lấy eo Phó Nhượng Di.
"Vậy tôi ngồi anh, anh cao."
Được thôi. Phó Nhượng Di không chần chừ lâu, vẫn là tự nhảy vào cái hố mình đào, ngồi xổm xuống, cõng Chúc Tri Hi lên lưng. *(tác giả dùng từ "kỵ" chắc k có ý j đâu 👽)
"Ôm chắc vào." Anh nâng nâng người trên lưng.
Sao mà gầy thế này?
"Chúc Tri Hi, sau này cậu có thể ăn uống đàng hoàng được không?"
Bị gọi tên, Chúc Tri Hi đặt cái đầu nặng trịch lên vai Phó Nhượng Di, tựa cằm lên rồi đáp bừa: "Ăn ngon mà, anh nấu ăn ngon lắm."
Phó Nhượng Di hơi bất lực: "Ý tôi là cậu phải ăn đúng giờ."
Chúc Tri Hi cảm thấy uất ức: "Anh, anh gọi tôi là tôi ăn ngay mà."
"Nếu tôi không gọi thì sao? Nếu tôi không có ở đây thì sao?" Phó Nhượng Di hỏi, "Cậu sẽ không ăn?"
"Anh sao có thể không ở đây được…" Cậu lẩm bẩm hai tiếng, "Anh đi đào đất à?"
Phó Nhượng Di muốn cười, nhưng lại không cười nổi. Anh đã rất vất vả mới điều chỉnh lại chế độ sinh hoạt của cậu, giúp cậu ăn đủ ba bữa một ngày. Nhưng bây giờ xem ra, với ý chí tự giác của Chúc Tri Hi thì e rằng sẽ rất khó để duy trì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!