Chương 36: Game Rollback – Chúc Đôi Vợ Chồng Son Bên Nhau Mãi Mãi Nhé

Hướng nội? Ai cơ? Tôi á?

Chúc Tri Hi mở to hai mắt, quay sang nhìn chằm chằm Phó Nhượng Di, dùng ánh mắt để truyền đạt sự kinh hãi của mình.

Ôi trời ạ, cái thói quen không tập dượt kịch bản trước bao giờ mới chịu sửa đây? Có là ảnh đế cũng không gánh nổi đâu đó.

Phó Nhượng Di trông cũng rất đau đầu, cúi xuống gõ nhanh vài chữ trên điện thoại, rồi lén chuyền dưới gầm bàn cho Chúc Tri Hi.

[Bọn họ biết tôi kết hôn thì tò mò lắm, tìm đủ mọi cách để được gặp cậu, tôi đành phải kiếm cớ để từ chối thôi.]

Gặp thì gặp, chẳng lẽ tôi tệ đến nỗi phải giấu đi à?

Chúc Tri Hi ước gì có thể quay ngược thời gian, diễn lại từ đầu. Cậu nhất định sẽ không hé miệng dù chỉ một lần, nỗ lực làm một cái tệp đính kèm ngoan ngoãn ngồi cạnh Phó Nhượng Di, lúc nào cần thì mỉm cười không cần thì yên lặng.

Nhưng đã đến nước này rồi, Chúc Tri Hi chỉ có thể căng da đầu tìm cách chữa cháy: "À… thật ra bình thường tôi hướng nội lắm chứ không như vậy đâu, do hôm nay đến muộn, ngại quá trời, nên tôi phải hoạt bát hơn mọi ngày một …"

Cậu vừa dứt lời, cả bàn sững lại hai giây, rồi còn cười to hơn nữa.

Phó Nhượng Di cũng bất lực, hơi cúi đầu, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ, tay trái chống lên mép bàn, xoa xoa lông mày.

Còn cười được, đều tại anh hết! Chúc Tri Hi xấu hổ chết đi được, nhưng khi vô tình nhìn thấy nụ cười của anh, cậu lại vô thức nhìn nó thêm vài cái

Cái mặt lạnh như băng mà cười lên cũng đẹp thật.

Ngồi chếch đối diện, thầy Trương giơ tay, dùng ngón trỏ chỉ vào Phó Nhượng Di mấy lần: "Thấy chưa, tôi nói gì nào? Lúc trước tôi đã bảo Tiểu Phó kim ốc tàng kiều mà, hướng nội cái gì chứ, có mà tiếc không muốn khoe cho chúng ta thì có!"

"Ái chà, Tiểu Phó bình thường trông hiền lành, lại ít nói, chỉ chăm chăm vào nghiên cứu học thuật, thật không ngờ, kết hôn rồi là quản vợ nghiêm cỡ đó!"

"Ai nói Tiểu Phó không giống Alpha cấp cao vậy? Nhìn cái sự chiếm hữu đó đi!"

"Ai da mấy người thì cái biết gì, bởi vì quá yêu nên mới vậy đó!"

Đồng nghiệp nhao nhao lên, lời qua tiếng lại làm cho lỗ tai của Chúc Tri Hi sắp bốc cháy luôn rồi. Cậu nghĩ Phó Nhượng Di ít nhất cũng phải phủ nhận vài câu chứ, ai ngờ anh chẳng nói câu nào, chỉ hơi cúi đầu, cầm đũa gắp mãi không nổi một hạt ngô bé xíu.

Ai bảo anh không chuẩn bị kịch bản trước, bây giờ giấu đầu lòi đuôi rồi đúng không? Lần *****ên cậu thấy Phó Nhượng Di lúng túng như vậy. Nghĩ lại cũng đúng, bình thường Phó Nhượng Di nghiêm túc cẩn trọng, cứ như một cỗ máy không bao giờ mắc lỗi vậy. Giờ bị người ta nắm được nhược điểm lớn như thế thì làm sao mà chịu nổi chứ?

Chúc Tri Hi cũng không biết nói gì cho phải, dù sao mấy cái này toàn là lỗi của cậu. Thế là cậu học theo dáng vẻ của Phó Nhượng Di, hơi cúi đầu, cầm đũa định giúp anh gắp hạt ngô, ai ngờ gắp cả nửa ngày vẫn không nổi. Bốn đầu đũa cứ va vào nhau, nhưng không cái nào có ích cả.

Hai người bị bao vây, nhưng phe địch toàn là các giáo sư lớn tuổi hơn họ, làm Chúc Tri Hi có cảm giác bản thân trở thành một học sinh cấp ba, bị bắt vào phòng giáo viên viết kiểm điểm vì tội yêu sớm, mà người bị bắt cùng cậu chính là "học bá" lạnh lùng, người được thầy cô yêu thích nhất.

Hạt ngô lăn qua lăn lại dưới hai đôi đũa, cuối cùng không biết do ai mạnh tay quá, nó lăn thẳng ra ngoài đĩa luôn.

Phó Nhượng Di quay sang nhìn thẳng vào cậu.

Nhìn tôi làm gì? Tôi chỉ muốn giúp anh thôi mà! Chúc Tri Hi không dám mở miệng, sợ làm sụp đổ hình tượng vừa rồi, chỉ có thể trừng mắt đáp lại.

Thế là Phó Nhượng Di nhấc muỗng lên, xúc một thìa ngô phủ phô mai, đặt vào bát của cậu.

"Muốn ăn thì đừng giành của tôi." Anh nhỏ giọng nói.

"Ai giành của anh cơ?" Chúc Tri Hi cực kỳ oan ức.

Ngồi đối diện, thầy Vương nhìn cảnh này liền cười ha hả: "Tiểu Phó bình thường đâu có như vậy, sao lại trẻ con thế này."

Chúc Tri Hi quay sang nhìn. Người vừa nói là một ông chú ngồi ngay chính giữa, mặt mũi hiền hậu, tóc thưa thớt, tuổi của ông đẻ ra Phó Nhượng Di còn được, vừa nhìn đã biết là lãnh đạo lớn.

"Đúng đấy, anh ấy lúc nào cũng thế, thầy quản anh ấy với."

Vừa nói xong, cả bàn cười càng vui vẻ hơn, nhất là thầy Vương. Chúc Tri Hi cảm giác mình giống như đang diễn xiếc khỉ trên sân khấu, thở ra câu nào là cả bàn đều cười câu nấy, ngoại trừ Phó Nhượng Di, ai nấy đều giống như khán giả của cậu vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!