Chương 35: Tình Huống Khẩn Cấp – Cậu OOC rồi.

Quán nướng vào mùa đông bao giờ cũng đông khách hơn bình thường. Trời vừa tối, quán đã chật kín chỗ, tiếng thịt nướng xèo xèo hòa lẫn với tiếng cười nói, tiếng chén chạm nhau vang lên liên hồi, tạo nên một không khí vô cùng nhộn nhịp.

Phó Nhượng Di ngồi giữa đám đông ấy, tâm trạng lại chẳng để ý đến xung quanh, sự im lặng của anh có phần lạc lõng. Người đồng nghiệp Alpha ngồi chéo góc đã uống đến đỏ mặt, ôm cổ một Alpha khác, rủ rê cùng nhau đi đảo tránh rét vào kỳ nghỉ.

Mọi người đã quen với sự trầm lặng của Phó Nhượng Di, lại thêm anh là người trẻ nhất trong nhóm, nên chẳng ai thấy lạ, chỉ là mỗi lần nâng ly lại gọi anh nhiều lần hơn.

Đã chạm ly đến lần thứ 9 rồi. Chúc Tri Hi vẫn chưa đến. Phó Nhượng Di cúi đầu, lần thứ 6 mở wechat, vào khung chat được ghim lên đầu, làm mới trang. Dù biết rõ việc này chẳng có tác dụng gì.

Tin nhắn cuối cùng của Chúc Tri Hi là 43 phút trước.

[Thỏ hư: Thầy Tiểu Phó ơi, có khả năng tôi sẽ đến muộn một chút, xin lỗi xin lỗi, mọi người cứ ăn trước đi, đừng đợi tôi, nhờ anh gửi tới đồng nghiệp giúp tôi lời xin lỗi nhé!]

Phía dưới là ba tin nhắn anh gửi sau khi ngồi xuống.

[Góa phụ đẹp trai: Gặp chuyện gì khẩn cấp à? Cần giúp không?]

[Góa phụ đẹp trai: Đừng lo, chưa bắt đầu đâu, mọi người cũng đến muộn cả. Lái xe cẩn thận, an toàn là trên hết.]

[Góa phụ đẹp trai: Cậu ổn chứ?]

"Thầy Tiểu Phó hôm nay không lái xe đúng không? Vậy thì uống chút rượu đi. Nghe nói thầy uống rất tốt đấy." Một giáo sư Beta nam ngồi bên trái cười nói, "Tôi rót cho thầy chút nhé? Rượu trắng hay rượu vang?"

Phó Nhượng Di mỉm cười lắc đầu: "Hôm nay tôi hơi đau đầu, tôi uống nước lọc thôi."

Giáo sư Vương, người hướng dẫn chính trong phòng thí nghiệm, nghe vậy liền ngẩng đầu lên: "Ủa, thầy Tiểu Phó không lái xe à? Tôi còn định nhờ thầy Tiểu Phó chở về luôn đây."

Phó Nhượng Di chưa kịp mở miệng, đã bị thầy Trương, đồng nghiệp cùng phòng ngồi chéo phía trước, chen ngang.

"Xe của thầy Tiểu Phó bị nổ lốp, đem đi sửa rồi." Hai ngày trước, họ cùng nhau tan làm, đi từ văn phòng xuống bãi đỗ xe.

"Nổ lốp? Sao lại thế?"

"May mà không bị nổ lốp giữa đường."

"Có phải do trời lạnh quá, đường đóng băng, lốp xe yếu nên mới nổ không?"

"Không chắc lắm, cũng có thể." Phó Nhượng Di nói, "Xe đã đem đi sửa rồi, chờ xem bên 4S nói sao."

Thầy Trương là người nhiệt tình, vừa dùng kẹp gắp thịt nướng vừa xen vào: "Tôi đã bảo thầy Phó đi xem lại camera an ninh trong phòng bảo vệ một chút, phòng trường hợp có sinh viên nào bày trò nghịch ngợm."

"Thầy Tiểu Phó được sinh viên yêu quý thế, làm gì có chuyện đó?"

Phó Nhượng Di khẽ dừng lại, nói: "Sáng nay tôi có qua phòng bảo vệ, nhưng không có ai, bảo tôi đợi, sau đó lại có học sinh tìm nên tôi phải quay về làm việc, thật sự không có thời gian."

"Trời lạnh thế này, bảo vệ chắc phụ đi cào băng rồi, bọn họ cũng mệt mỏi lắm.

Giáo sư nhóm bên cạnh cũng bắt đầu than thở: "Anh nói xem, trời lạnh thế này mà vẫn phải dẫn sinh viên đi thực địa, bọn sinh viên bây giờ đã bắt đầu vẽ bùa cầu mưa luôn rồi đấy."

"May mà thầy Phó không phải đi, không thì cái Tết Âm Lịch *****ên sau khi kết hôn lại phải ở ngoài, không được ở nhà với vợ."

Phó Nhượng Di hơi đờ đẫn, nghe thấy tên mình, mọi người đều cười, anh mới ngẩng đầu lên, có chút ngơ ngác, khiến mọi người cười to hơn.

Anh bồn chồn, suy nghĩ một lúc, khẽ hỏi đồng nghiệp từng hợp tác với bảo tàng, xoay sở một hồi, cuối cùng cũng xin được số điện thoại của Chu Minh.

"Tôi ra ngoài một chút."

Vài phút sau, anh cau mày quay lại. Chu Minh nghe máy. Nhưng anh ta lại nói rằng Chúc Tri Hi đã về ngay sau khi bảo tàng đóng cửa.

Cúp máy, Phó Nhượng Di liền gọi cho Chúc Tri Hi. Anh biết Chúc Tri Hi hay trễ giờ, cũng không thích bị thúc giục, nhưng lòng anh cứ thấy bất an.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!