Chương 34: Ngày Càng Nóng Lên – Tôi Ghét Việc Người Khác Dán Mắt Vào Em.

Ngày cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ, Phó Nhượng Di có ca trực coi thi vào buổi chiều, nhiều giáo sư đã bắt đầu không đến văn phòng, nhưng anh vẫn chọn dậy sớm để đi làm. Như thường lệ, Chúc Tri Hi mơ màng đi đến sảnh ra vào, nhắm mắt dựa vào bên cạnh gương soi.

Cậu mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt mềm mại, chiếc băng đô buộc tóc khi rửa mặt vẫn chưa tháo, trên mặt còn lưu lại vài giọt nước nhỏ, không thèm mở mắt mà đưa tay ra, giơ cao lên.

Như thể đang thực hiện một nhiệm vụ nào đó. Phó Nhượng Di nảy ra ý định nghịch ngợm, không nắm tay nữa mà chuyển qua vỗ nhẹ vào tay cậu.

"Ái!" Chúc Tri Hi lúc này mới mở mắt, vội vàng rút tay lại, chống nạnh giả vờ tức giận. Và câu nói tiếp theo của cậu cũng bị Phó Nhượng Di đoán trước. Hai người đồng thanh mở miệng.

"Sao cậu lại thế?" / "Sao anh lại thế?!"

Chúc Tri Hi trợn tròn mắt. Ngay giây tiếp theo, Phó Nhượng Di tiến lại gần, cúi đầu, nhẹ nhàng và nhanh chóng đặt một nụ hôn lên má cậu.

Đứng thẳng dậy, anh đeo kính vào, cố tỏ ra bình thản nói: "Không phải nói nắm tay không còn tác dụng sao."

Chúc Tri Hi vẫn đang ngẩn người, giữ nguyên tư thế chống nạnh ngốc nghếch lúc nãy.

Phó Nhượng Di liếc nhìn, cười nói: "Bây giờ cậu trông giống hệt chiếc bình hoa hai tai màu xanh biển trong Bảo tàng Cố Cung vậy.."

"Cái gì?" Chúc Tri Hi khó khăn lắm mới lấy lại được chút hồn vía, lại bị câu nói này đánh thức hoàn toàn, "Bình gì cơ?"

"Lát nữa gửi cho cậu xem."

Chúc Tri Hi có linh cảm rằng đó chắc chắn không phải là một cổ vật sang trọng gì, Phó Nhượng Di chắc chắn đang chế nhạo mình. Bên má vừa được hôn bỗng nhiên nóng bừng, Chúc Tri Hi vô thức đưa tay lên, gãi nhẹ, mắt dõi theo từng cử động của Phó Nhượng Di.

Anh với tay lấy chiếc vòng tay ức chế. Vì thứ này, Chúc Tri Hi đã mua một chiếc hộp acrylic trong suốt, đặt trên tủ, dán nhãn "Nhà của vòng tay", nhấn mạnh nhiều lần, về nhà là tháo ra, ra ngoài mới đeo. Cho đến nay, Phó Nhượng Di vẫn rất nghe lời.

Cách một tiếng, vòng tay được đeo vào. Chưa bật nguồn.

"Ái chà."

Phó Nhượng Di giật mình, chỉ thấy Chúc Tri Hi đang chống tay vào tường, nhíu mày, trông giống như đang rất khó chịu.

"Sao thế?"

"Anh có lén thả pheromone không đấy…" Chúc Tri Hi yếu ớt rê/n rỉ, vẻ mặt đau khổ, "Sao tôi không cử động được nữa, vai nặng trĩu, như đang vác cả ngọn núi vậy.."

Câu nói này khiến Phó Nhượng Di kkhông khỏi nhớ lại kỳ mẫn cảm của mình, lúc đó Chúc Tri Hi cũng từng nói y hệt như vậy.

"Cái gì?" Anh rõ ràng rất hoảng hốt, vì chuyện như thế này chưa từng xảy ra. Điều này cũng có nghĩa là việc anh lén thả pheromone đã bị lộ.

Phó Nhượng Di nhấn nút nguồn trên vòng tay, điều chỉnh mức ức chế cao hơn: "Cậu ổn chứ? Có nghiêm trọng không? Tôi xin lỗi, tôi tưởng mình kiểm soát được…"

"Tay tôi tê rồi, anh thả pheromone làm gì thế? Vừa nãy cạnh khóe tôi chưa đủ sao?"

Phó Nhượng Di rất áy náy, việc một Alpha đỉnh cấp thả pheromone đến mức khiến một Beta bị ảnh hưởng như vậy, bản thân nó đã là một kiểu bắt nạt. Anh nắm lấy tay Chúc Tri Hi, nhẹ nhàng xoa bóp từ lòng bàn tay đến cổ tay, rồi cẳng tay, cố gắng giúp cậu giảm bớt cảm giác áp bức khó chịu.

Ai ngờ bàn tay đó đột nhiên rút lại.

Chúc Tri Hi giấu tay ra sau lưng, đảo đôi mắt long lanh đầy tinh quái, nhỏ giọng nói với anh: "Tôi đùa đấy."

Phó Nhượng Di nhìn cậu, lập tức hiểu ra: "Cậu biết từ lâu rồi."

"Biết gì cơ?" Chúc Tri Hi vẫn đang diễn, nhưng tai cậu không hiểu sao lại đỏ lên.

Cậu rất ít khi đỏ mặt khi nói dối.

"Chuyện tôi thả pheromone lên người cậu."

Chúc Tri Hi mím môi, đảo mắt nhìn vào tay Phó Nhượng Di trong gương: "Thì tôi ngày nào chả gặp bao nhiêu người, tôi là Beta mà, trên người có pheromone của một SA, tất nhiên sẽ có người nói với tôi chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!