Chương 33: Đêm Tuyết Tĩnh Lặng – Hàng Ngàn Tấn Tuyết Đổ Lên Người

Đây chắc chắn là một lý do tồi tệ đến mức không thể chấp nhận được, Chúc Tri Hi biết điều đó, Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cậu như đánh mất đi khả năng suy nghĩ. Trong đầu cậu chỉ còn lơ lửng duy nhất một ý niệm.

Phó Nhượng Di có dùng ánh mắt như vậy nhìn người khác không?

Trong suốt như nước, mềm mại như tơ lụa, ánh mắt tựa như chú cún con.

Nghĩ đến đây, cậu không kiềm chế được mà đã hôn lên. Hành động vượt qua mọi lý trí. Sau đó, Chúc Tri Hi đương nhiên cảm thấy vô cùng hối hận, Cậu cảm giác mình như biến thành một chú mèo hay cún con, cố gắng dùng những thủ đoạn nhỏ nhoi của mình để đánh dấu lãnh thổ.

Nhưng rõ ràng tôi là Beta mà, tại sao lại xuất hiện suy nghĩ như vậy?

Cậu chợt nhớ đến lúc trước mình từng nói trước mặt Phó Nhượng Di rằng, cậu có thể nhận ra tình cảm của người khác, dựa vào cảm giác, dựa vào ánh mắt, thật quá kiêu ngạo. Hóa ra sự nhạy cảm ấy cũng có thể vì một ai đó mà trở nên rối loạn, mà mất đi tác dụng.

Đúng lúc cậu đang bối rối không biết làm sao, bỗng nghe thấy giọng nói của Phó Nhượng Di, trầm ấm hơn mọi ngày.

"Nắm tay, đã không còn đủ rồi sao?"

Chúc Tri Hi khẽ buông lỏng bàn tay đang nắm lấy góc khăn quàng, ngẩng đầu nhìn anh: "Hả?"

Đột nhiên, cậu lấy lại được chút lý trí, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, vừa nãy tôi thấy nó nhảy rất nhanh, rõ ràng chúng ta luôn ở bên nhau mà nó vẫn rất nhanh, cứ, cứ… đột nhiên tôi cảm thấy bất an, rồi tôi nhớ đến lần trước, lúc anh đang ở kỳ mẫn cảm, anh đã hôn tôi, và đồng hồ đếm ngược đã lùi lại rất nhiều, chắc anh còn nhớ đúng không, nó rất hiệu quả."

Một lời nói dối thật hỗn độn.

"Dù sao thì tôi cũng chỉ là đầu óc nóng lên, đối với…"

Chưa kịp nói xong, đột nhiên một bàn tay đè lên gáy cậu, khoảng cách đột ngột bị kéo gần lại. Nhịp tim lập tức tăng vọt, Chúc Tri Hi trong phút chốc thậm chí có cảm giác như đang gặp ảo giác, như thể vùng da nhỏ bị Phó Nhượng Di nắm trong lòng bàn tay cũng sinh ra tuyến thể, bùng cháy dữ dội.

Trán cậu bị đè chặt, làn da nóng bừng, còn tròng kính thì cứng và lạnh lẽo. Hơi thở của hai người quyện vào nhau, mờ ảo như sương khói, giữa đêm tuyết không thể nào che giấu được.

Ánh mắt của Phó Nhượng Di cũng trở nên nóng bỏng, những bông tuyết đọng trên lông mi anh tan chảy.

Anh cúi đầu xuống, sắp hôn xuống.

Từ phía xa vọng lại tiếng nhạc của lễ hội văn hóa, Chúc Tri Hi chợt bừng tỉnh, vội vàng đưa tay lên che miệng Phó Nhượng Di. Bàn tay cậu ép chặt giữa đôi môi của người kia, ánh sáng trong lòng bàn tay cũng ngưng lại.

"Không, ý tôi không phải vậy." Sao anh lại phối hợp với tôi như vậy?

Chúc Tri Hi thở gấp, cụp mi nói nhỏ: "Anh là giáo sư mà, đây là trường học…"

Phó Nhượng Di không lập tức rời ra, khi nói, đôi môi mềm mại của anh vẫn đè lên ngón tay cậu: "Mọi người đều biết tôi đã kết hôn rồi."

"Vậy cũng không tốt, nhỡ đâu bị sinh viên nhìn thấy thì sao…" Chúc Tri Hi tránh ra. Những ngón tay bị cọ xát thực sự rất ngứa, cậu nắm chặt lại rồi nhét vào túi áo.

Tưởng rằng Phó Nhượng Di là người có ý thức về ranh giới như vậy, bị hôn lên má một cách vô cớ, ắt hẳn sẽ hơi khó chịu. Không ngờ trong lòng anh chỉ nghĩ đến nhiệm vụ kéo dài sự sống.

Dù là đã ra lệnh cho anh phải hợp tác vô điều kiện trong việc tiếp xúc cơ thể, nhưng cái này cũng quá…

"Phó Nhượng Di."

Anh dường như thở dài một hơi, rồi trầm giọng đáp lại: "Hửm?" 

"Ôm tôi một cái." Chúc Tri Hi đưa hai tay ra, "Như thế này là được rồi."

Người thực hiện mệnh lệnh một cách vô điều kiện đã làm theo, rõ ràng trước đây từng nói rằng mình ghét nhất là ôm. 

Chúc Tri Hi vùi khuôn mặt đỏ bừng vào khăn quàng của Phó Nhượng Di, nhưng không hề thấy đỡ hơn chút nào, ngược lại còn tệ hơn.

Không lâu sau, cậu cảm nhận được Phó Nhượng Di đưa cánh tay lên, ôm lấy cậu một cách nhẹ nhàng như một lời đáp lại. Anh dường như rất bình tĩnh, chẳng chút hoang mang.

"Như thế này là đủ rồi sao?" Phó Nhượng Di hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!