Vở kịch "Tình yêu của thiên sứ" đầy hỗn loạn kết thúc bằng màn thiên sứ cứu nam phụ theo kiểu O. Henry. Dưới sự chỉ đạo của Lương Dĩ Ân, thiên sứ ôm lấy cậu ta, trong tư thế khép cánh từ từ di chuyển từng chút một từ sân khấu vào hậu trường, chen vào phòng thay đồ.
Chúc Tri Hi và Phó Nhượng Di trong lúc hỗn loạn đã chạy vào hậu trường, lần theo những chiếc lông vũ rơi trên sàn để tìm đến phòng thay đồ. Nhưng khi mở cửa ra, bên trong chỉ còn Lương Dĩ Ân, cùng hai người họ mắt to trừng mắt nhỏ.
"Không phải chứ, thiên sứ đâu rồi?" Chúc Tri Hi vội hỏi.
Lương Dĩ Ân cười khổ một cái, vươn tay rồi xòe ra. Lòng bàn tay của cậu ta xuất hiện một con chuột hamster nhỏ màu trắng – nhỏ xíu, mập mạp và đang ngủ khò khò.
Nhìn thấy sinh vật nhỏ bé này, Chúc Tri Hi đã hoàn toàn hiểu ra. Dù là cậu nhóc trụ cứu hỏa lúc nãy hay vị thiên sứ khổng lồ trên sân khấu lúc kia, tất cả đều là Tiểu Vũ.
Âm thanh của đạo diễn vang lên từ hậu trường, gào to tên Lương Dĩ Ân, chỉ nghe giọng điệu thôi cũng biết kích động tới mức nào.
"Chết rồi, chắc chắn họ sẽ đến bắt em ra sân khấu chào khán giả." Lương Dĩ Ân nhét con chuột hamster vào túi, cầm áo khoác lên, "Chúng ta tìm một chỗ nào đó để nói chuyện trước đã."
Thế là, theo lời đề nghị của Phó Nhượng Di, họ đã đến quán cà phê sáng tạo của câu lạc bộ Otaku tại trường Đại học S.
Sau khi ngồi xuống, Chúc Tri Hi mới hiểu tại sao lại chọn nơi này.
Ở đây từ nhân viên phục vụ đến khách hàng, ai cũng mặc trang phục cosplay, đủ loại kỳ quái, trang phục gì cũng có, dù có biến thành thiên sứ một lần nữa cũng chẳng ai thấy lạ gì, cùng lắm chỉ bị hỏi một câu "Thầy ơi, cho em xin chụp ảnh chung được không?"
Chúc Tri Hi kể ngắn gọn về chuyện đồng hồ đếm ngược, đây cũng là lần *****ên cậu kể ra nhưng không bị nghĩ là thiểu năng, cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Lương Dĩ Ân nghe xong, chỉ nói một câu: "Thì ra đây là lý do anh và thầy Phó kết hôn. Em biết mà."
Chúc Tri Hi chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ. Cậu nhìn về phía Phó Nhượng Di theo bản năng, nhưng dù người Phó Nhượng Di đang ngồi đây, nhưng hồn vía anh hình như vẫn đang bị lạc trên đường.
May quá, may quá.
Cậu lại nhìn về phía đối diện. Tiểu Vũ, lúc này đã biến thành chuột hamster nhỏ, bò lên cổ Lương Dĩ Ân, khịt mũi ngửi ngửi, rồi bò xuống hõm xương quai xanh của cậu ta, xoay vài vòng xong liền nằm bẹp xuống ngủ như một chiếc bánh chuột.
"Thì ra "chuyện lớn" mà em nói là chuyện này…" Chúc Tri Hi thở dài, "Đều là lỗi của anh, đã không trông chừng nó, nếu biết trước thì đã mang nó đi trước khi màn thứ ba bắt đầu. Chủ yếu là không ngờ thằng nhóc này lại chơi trò kim thiền thoát xác, còn biến hình lớn như vậy…"
Còn tưởng cùng lắm là biến thành động vật nhỏ, động vật nhỏ thì có thể gây được chuyện lớn gì chứ?
Lương Dĩ Ân trông như mất một nửa linh hồn, đôi mắt trống rỗng, tay chống lên thái dương lắc đầu: "Vô ích thôi. Là em đã không tính toán kỹ, em cũng không ngờ nó lại biến hình lớn tới như vậy… mà nếu nó đã muốn chạy thì ai mà ngăn nổi nó chứ."
"Lúc đầu bọn anh có thể trông chừng, có lẽ là vì nó thấy bọn anh thú vị, muốn ở lại bên cạnh để nói chuyện. Dù anh có mang nó đi, nó cũng có cách để chuồn đi à."
Lương Dĩ Ân nói xong, thở dài: "Cũng không phải lần đầu nó làm chuyện này."
"Không phải lần đầu? Biến hình hay gây rối?"
"Cả hai." Lương Dĩ Ân nhớ lại với vẻ mặt tuyệt vọng, "Mấy hôm trước em dắt mấy chú chó nhỏ trong trạm cứu trợ đi dạo thì bị một ông lão chặn lại, ông ta cứ khăng khăng nói chó của em cắn người, muốn gọi người đến bắt hết bọn chúng đi."
Chúc Tri Hi nghe xong, lập tức nổi giận: "Dựa vào cái gì?!"
Chú chuột hamster cũng đột nhiên tỉnh dậy, kêu "chít chít", xoay tròn trên xương quay xanh của Lương Dĩ Ân.
Chúc Tri Hi có trauma sẵn, lập tức hỏi: "Nó sẽ không đột nhiên biến hình chứ?"
"Không. Nó hết sức rồi." Lương Dĩ Ân tiếp tục, "Ra ngoài đường gặp chuyện như vậy cũng bình thường, em về nhà liền quên luôn. Ai ngờ nửa đêm, nó lại mở cửa sân, chó lớn chó nhỏ trong nhà có bao nhiêu nó dẫn đi hết, vây quanh nhà ông lão đó. Ngay cả chú chó Yorkshire bị bỏ rơi cũng không sót."
Chúc Tri Hi thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh đó, đặc biệt là chú chó Yorkshire chỉ to bằng bàn tay, quả thực rất oai phong.
Cậu không nhịn được liền bật cười: "Thằng nhóc này khôn ghê, biết mang cả hạm đội đi đánh hội đồng."
"Anh còn cười…" Lương Dĩ Ân bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phó Nhượng Di ngồi bên cạnh Chúc Tri Hi đang lặng lẽ thêm đường viên vào cốc cà phê của mình, một viên, hai viên, ba viên…
"Thầy Phó, thầy Phó?" Lương Dĩ Ân giơ tay lên huơ huơ trước mặt Phó Nhượng Di, "Thầy cho nhiều đường thế còn uống được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!