Sau khi nghe điện thoại xong, Chúc Tri Hi liền chạy đến hậu trường tìm gặp Lương Dĩ Ân. Hôm nay cậu ta mặc một bộ vest đen, là kiểu trang phục mà bình thường gần như sẽ không bao giờ mặc. Rất có thể đây là trang phục diễn, nhưng trông cậu ta chẳng giống nam phụ chút nào, mà lại giống nam chính hơn.
"Có chuyện gì gấp vậy? Không phải sắp đến giờ lên sân khấu rồi sao…"
Chúc Tri Hi còn chưa hỏi xong, đã thấy một cậu nhóc từ sau lưng Lương Dĩ Ân bước ra, hơn nữa còn đang nắm tay cậu ta. Trong khoảnh khắc, đủ mọi suy đoán kỳ quái trước đây lướt qua đầu cậu, cậu chỉ tay về phía hai người: "Khoan đã, thằng nhóc này từ đâu ra vậy? Anh đã nói rồi, trước đây ở nhà em có con nít mà, có phải là nó không? Lương Dĩ Ân, em giỏi lắm, nuôi con mà dám giấu anh!"
Lương Dĩ Ân bối rối: "Anh nghe em giải thích đã, đúng là em có chuyện giấu anh thật, nhưng em vốn định chờ sau khi lễ hội văn hóa kết thúc sẽ nói với anh. Vì thế mới tặng vé cho anh đến xem, xem xong rồi sẽ thổ lộ hết. Nhưng mà… thật sự chuyện này rất kỳ lạ, em nói ra có lẽ cũng sẽ không tin…"
"Còn ai hiểu rõ cái này hơn anh chứ." Chúc Tri Hi nắm lấy tay cậu ta, lắc lắc, "Ngày nào anh cũng như thế hết."
Nghe xong câu đó, Lương Dĩ Ân dường như đã hạ quyết tâm: "Đàn anh Tri Hi, anh có tin vào khoa học không?"
Chúc Tri Hi gật đầu: "Tin chứ."
Lương Dĩ Ân tiếp tục: "Vậy em làm một bài kiểm tra nhỏ nhé, anh có tin trên đời này có ma không?"
Chúc Tri Hi suy nghĩ một chút: "Chắc là có đi. Anh hy vọng là có." Nói xong cậu lại ngước mắt nhìn lên, chớp chớp mắt.
Như vậy biết đâu mẹ vẫn luôn đi theo và ở bên cạnh tôi.
Lương Dĩ Ân liếc nhìn tấm poster vở kịch ở bên cạnh, lại hỏi tiếp: "Vậy anh có tin trên đời này có thiên sứ không?"
Chúc Tri Hi không cần nghĩ ngợi liền gật đầu: "Tin chứ."
Sau đó cậu còn tươi cười hớn hở nói: "Anh chính là thiên sứ đây."
Lương Dĩ Ân trầm mặc.
"Thôi bỏ đi, giờ có nói cũng không thể nói rõ ràng ra được." Cậu ta đẩy cậu nhóc lên trước mặt mình, dặn dò Chúc Tri Hi: "Đàn anh, anh giúp em trông nom đứa nhóc một lát nhé, nó không thể rời xa người được."
"Thế em mang nó đến đây làm gì? Thuê lao động mầm non à?"
"Thì vốn dĩ em ở tổ đạo cụ mà, không cần lên sân khấu nên mang theo nó cũng chẳng sao. Nhưng sau đó tự nhiên đạo diễn cứ nhất quyết bắt em phải đóng nam phụ, mà em cũng chỉ có một cảnh thôi. Bối cảnh của cảnh đó cần một cái trụ cứu hỏa làm đạo cụ, thế nên em mới dứt khoát để nó đóng vai cái trụ đó luôn, chỉ cần quay lưng về phía sân khấu là được. Nhưng bây giờ đạo diễn lại thêm cảnh cho em, mà em thì không thể vừa mới lên sân khấu đã bưng theo cái trụ cứu hỏa được."
Nghe cậu ta kể khổ xong, Chúc Tri Hi cười đến muốn lệch khớp hàm, kéo cậu nhóc qua: "Được rồi, chỉ cần trông nó thôi là được chứ gì?"
"Ừ, tốt nhất là luôn nắm tay nó. Nếu em lên sân khấu mà nó không nhìn thấy em, có thể nó sẽ lo lắng, nhưng nó mà lo lắng thì không ổn đâu. Lúc đó anh phải nhanh chóng nói với nó rằng em sẽ về ngay, nếu cần thì ôm nó. Tuyệt đối đừng để nó rời khỏi tầm mắt của anh, tuyệt đối đấy, không thì sẽ xảy ra chuyện mất."
Có cần căng thẳng vậy không? Chúc Tri Hi cúi đầu nhìn cậu nhóc, mà đúng lúc đó, cậu nhóc cũng ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn cậu.
Nhìn cũng đẹp trai đó chứ, không giống kh.. ủng bố chút nào.
Nhìn kỹ lại, cậu chợt phát hiện tay phải của cậu nhóc này vẫn luôn nắm chặt sợi dây chuyền trước ngực, quan sát kỹ hơn thì đó là một mặt dây chuyền hình thiên sứ nhỏ màu vàng và đen. Chúc Tri Hi hơi ngạc nhiên: "Đây chẳng phải sợi dây chuyền em vẫn luôn đeo sao? Sao lại thành đồ chơi an ủi của nó rồi?"
Lương Dĩ Ân dường như đang rất đau đầu, hai mắt trống rỗng, thở dài: "Không sao, bây giờ chỉ cần an ủi được nó, em sẵn sàng biến nó thành đồ chơi an ủi bỏ túi luôn, vấn đề là bảo nó biến nó cũng không chịu biến…"
"Em lầm bầm cái gì vậy?"
"Không có gì." Lương Dĩ Ân ngồi xổm xuống, ôm lấy cậu nhóc, ghé sát tai nó dặn dò mấy câu rồi vỗ vỗ lưng nó: "Tiểu Vũ, ngoan nhé, đây là anh trai Tri Hi, anh ấy sẽ thay tôi ở bên cậu một lát."
Tiểu Vũ? Chúc Tri Hi chợt nhớ đến con chim nhỏ trong đoạn video giám sát trên lưu trữ đám mây. Cậu cũng ngồi xổm xuống, mỉm cười với cậu nhóc tên Tiểu Vũ:
"Đúng đó, anh trai có đồ ăn ngon lắm này."
Nhưng Tiểu Vũ chỉ trừng mắt nhìn Chúc Tri Hi rồi cúi đầu, ánh mắt dán chặt vào tay trái của cậu, không hề chớp.
"Anh không cần phải nói chuyện nhiều với nó đâu, nó trầm tính lắm." Lương Dĩ Ân nhắc nhở, "Cứ nắm tay nó không thôi là được."
Chúc Tri Hi gật đầu, ngoan ngoãn nắm lấy tay Tiểu Vũ. Không ngờ nhóc con này lại rút tay ra rồi vòng qua bên phải, nắm lấy tay phải của cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!