Chương 30: Buổi Hẹn Hò Đầu Tiên – Ba Ơi

Chúc Tri Hi đột nhiên im lặng khi nghe thấy câu này.

Chúc Tắc Nhiên tưởng rằng cậu đã tỉnh ngộ, nên liền khoác lên mình dáng vẻ của người anh trai, nói với giọng điệu nghiêm túc: "Tất nhiên có thể do lúc đó anh ta vẫn còn nhỏ, giai đoạn phân hóa cũng trong tuổi dậy thì, thế nên thời điểm pheromone không ổn định nhất, anh ta không thể kiểm soát được pheromone của mình dẫn đến phát điên, thế nên mới ra tay đánh người…"

"Chuyện này chưa chắc đã là lỗi của anh ấy." Chúc Tri Hi ngắt lời.

Chúc Tắc Nhiên trợn tròn mắt: "Chúc Tri Hi, em bị cái mặt đẹp mã của anh ta bỏ bùa mê thuốc lú rồi đúng không? Rốt cuộc em có não không?"

"Chính vì em có não nên em mới nói vậy đấy." Chúc Tri Hi tỏ ra bình tĩnh, "Anh nói anh điều tra ra được chuyện anh ấy đánh thầy giáo, thế anh có tra ra được tình huống lúc đó của anh ấy không? Anh ấy có bị thương không? Hay là có xuất hiện chấn thương tâm lý gì không, nguyên nhân của sự việc là gì? Là do pheromone? Hay đơn giản chỉ là mâu thuẫn cá nhân?"

Lần này đến lượt Chúc Tắc Nhiên cứng họng.

Chúc Tri Hi hỏi tiếp: "Anh điều tra được bệnh của anh ấy, chắc hẳn thông qua hệ thống nội bộ của bệnh viện nhỉ? Em nhớ anh có quan hệ khá thân thiết với nhiều bệnh viện. Nếu cái gì anh cũng điều tra ra được rồi, vậy thì hồ sơ điều trị sớm nhất của hội chứng ác tính của anh ấy, chắc hẳn anh đã sớm tìm ra rồi đúng không, là từ khi nào vậy?"

Chúc Tắc Nhiên suy nghĩ một chút, cầm tài liệu lên, vừa mở vừa nghĩ thầm "sao mình lại bị cái thằng nhãi con này áp đảo nhỉ".

Xem xong, anh nói: "Chính là sau khi xảy ra chuyện hồi cấp ba."

Chúc Tri Hi nhạy bén nhận ra điều gì đó: "Vậy anh có biết giới tính của thầy giáo đó không?"

Chúc Tắc Nhiên: "Omega."

Quả nhiên. Chúc Tri Hi nhún vai: "Thế thì còn đơn giản hơn nữa, giữa anh ấy và thầy giáo đó chắc chắn đã xảy ra mâu thuẫn liên quan đến pheromone, dẫn đến việc anh ấy xuất hiện triệu chứng cực đoan, cuối cùng bị đưa vào viện, chẩn đoán ra căn bệnh này. Chuỗi logic hoàn chỉnh, động cơ cũng hợp lý."

"Toàn là suy đoán phiến diện của em thôi." Chúc Tắc Nhiên hít một hơi thật sâu, "Em đối mặt với mọi người hay mọi việc đều chẳng có chút phòng bị nào, lại còn có tâm địa thánh mẫu gặp ai cũng muốn cứu giúp, đừng để cuối cùng hại chính bản thân mình."

"Em không bị ngu, đã nói rồi là em và anh ấy kết hôn để giúp đỡ lẫn nhau." Chúc Tri Hi nói xong liền chủ động bước tới trước mặt Chúc Tắc Nhiên, dang tay ôm lấy anh "Em biết anh lo lắng cho em, cảm ơn anh nhé, Đại Chúc."

Chúc Tắc Nhiên xị mặt xuống: "Nói bao nhiêu lần rồi là đừng gọi anh là Đại Chúc…bạn bè em ai cũng học theo em rồi gọi như vậy."

"Hì hì." Chúc Tri Hi buông tay ra, "Đáng yêu lắm mà, anh cũng có thể gọi em là Tiểu Chúc."

"Gọi cái đầu, đừng có bôi bẩn vào người anh." Chúc Tắc Nhiên vừa chê vừa phủi liên tục, "Dù sao anh cũng đã tận tình hết mức rồi, đừng để đến lúc bị bắt nạt rồi tìm đến anh khóc lóc kể tội."

"Biết rồi, anh cũng đừng lo lắng quá, cài định vị vào điện thoại em đã đủ phiền rồi. Trước đây em bay nhảy khắp năm châu anh cài cái này em không so đo với anh, giờ em về rồi anh tắt nó liền đi."

"Ngày nào anh cũng bận gần chết, anh thèm vào mà quản em lắc lư ở chỗ nào à?" Chúc Tắc Nhiên suýt nữa trợn trắng mắt, "Tỉ năm rồi anh chưa có đụng vào cái phần mềm định vị kia."

"Được rồi được rồi, người bận bịu đừng lo cho em trai nhỏ nữa." Chúc Tri Hi an ủi, "Những thứ anh nói em sẽ chú ý, em cũng sẽ hỏi thẳng anh ấy về chuyện đó."

"Phó Nhượng Di sẽ nói cho em chắc?"

Biểu cảm của Chúc Tri Hi trở nên khó coi, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Sớm muộn gì thì anh ấy cũng sẽ nói với em thôi."

Mặc dù cậu khẳng định chắc chắn như vậy trước mặt anh trai, nhưng trong thâm tâm Chúc Tri Hi cảm thấy không tự tin cho lắm. Độ kín miệng của Phó Nhượng Di cậu rõ hơn bất cứ ai, chuyện về hội chứng ác tính cậu đi sớm hơn Chúc Tắc Nhiên một bước không phải vì Phó Nhượng Di tiết lộ trước với cậu, mà là do cậu đã phá vỡ quy định để trở về nhà, tình cờ bắt gặp, lại tình cờ bắt gặp Lý Kiệu cũng biết về chuyện này.

Dựa theo tính chất bắc cầu, có khả năng Lý Kiệu biết nguyên nhân sâu xa hơn.

Nhưng cậu đã từ bỏ việc dò hỏi thông tin ở Lý Kiệu ngay khi nghĩ đến khả năng anh ta cũng biết. Bởi vì cậu có linh cảm rằng Phó Nhượng Di không muốn nhắc tới chuyện này, có lẽ là vì nó đã gây ra tổn thương tâm lý cho anh.

Dù cả hai ở bên nhau chưa lâu, nhưng cậu hiểu Phó Nhượng Di hơn Chúc Tắc Nhiên rất rất nhiều, thậm chí còn hiểu hơn cả người nhà của anh. Người này thà tự làm bị thương chính mình để giữ tỉnh táo cũng không muốn tùy tiện tìm một Omega nào đó để vượt qua kỳ mẫn cảm, bị quấy rối lâu như vậy nhưng vẫn âm thầm chịu đựng, sự phản kháng duy nhất chính là kết hôn để thoát khỏi tình trạng độc thân.

Rốt cuộc người kia đã làm gì mới khiến Phó Nhượng Di phải dùng bạo lực?

Chúc Tri Hi thở dài, quyết định không chủ động chạm vào vết sẹo của Phó Nhượng Di.

Về đến nhà đã 10 giờ rưỡi, tưởng Phó Nhượng Di đã ngủ rồi, ai ngờ vừa mở cửa cậu phát hiện đèn phòng khách vẫn sáng, Phó Nhượng Di vẫn đang làm việc nhưng mà là làm việc trên bàn ăn.

Chúc Tri Hi thay giày xong bước đến, ngồi xuống đối diện anh, nhấp một ngụm nhỏ rượu vang trong ly của anh rồi siêu cấp nhỏ giọng hỏi: "Sao anh lại tăng ca vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!