Trước khi thực sự đi xem mắt, những lần sắp đặt kiểu này, Phó Nhượng Di ít nhất đã từ chối năm lần. Có vài lần là do ba mẹ thúc giục, có lần là từ thầy hướng dẫn, thậm chí cả lãnh đạo trong khoa.
"Thật không hiểu nổi, Tiểu Phó, điều kiện của cậu tốt như thế, Alpha giống cậu được mấy người đâu, kém hơn cậu một chút người ta đều lấy vợ đẻ con hết rồi."
Nói thật, anh cũng không hiểu nổi. Tại sao con người ta lại có h. am mu. ốn kiểm soát mạnh mẽ đối với tình trạng hôn nhân của người khác đến vậy? Người độc thân dường như trở thành kẻ dị giáo, hễ bên cạnh xuất hiện một người đã kết hôn, họ đều tìm đủ mọi cách để cứu rỗi anh khỏi con đường tà đạo không có lối về này.
"Chưa nói đến kết hôn, đến cả yêu đương thầy Phó cũng chưa từng nữa là, có phải do yêu cầu đối với Omega cao quá, nên mới độc thân mãi không?"
Không, chỉ là bài xích việc tiếp xúc với Omega thôi.
Nhưng hiện tại, vì một số lý do cá nhân, Phó Nhượng Di cũng đành bước lên con đường trái ngược với nguyên tắc ban đầu của mình.
Khi biết anh đồng ý đi xem mắt, lựa chọn *****ên của ba mẹ đương nhiên là một cuộc liên hôn mang lại lợi ích cho doanh nghiệp gia đình. Huống hồ, ba của đối tượng liên hôn lần này còn là bạn thân lâu năm của thầy hướng dẫn anh.
Vị giáo sư già nhiệt tình tốt bụng đóng vai Nguyệt Lão, dốc hết sức làm cầu nối. Phó Nhượng Di nhắm mắt cũng biết, ông sẽ khoa trương về học trò cưng của mình như thế nào trước mặt phụ huynh đối phương, khả năng cao còn cố gắng hơn cả nhân viên siêu thị quảng cáo hàng ế tồn kho cuối năm.
Nhưng rõ ràng, anh là món hàng ế tồn kho đầy phản nghịch.
Anh âm thầm thay đổi hồ sơ chuẩn bị cho đối tượng xem mắt, gỡ bỏ bức ảnh do Nguyệt Lão tiên sinh tỉ mỉ chọn lựa, cố tình đặt số tuổi 30 và chuyên ngành nghiên cứu của mình lên nằm chình ình ở hàng đầu, nhấn mạnh bản thân đã vượt quá độ tuổi kết hôn thông thường của Alpha, cuộc sống đơn điệu nhàm chán, mở mắt ra là chỉ có hai nơi cần đi: nhà và trường học.
Còn hồ sơ đối phương gửi đến, Phó Nhượng Di cũng chẳng buồn mở. Đây là lãng phí thời gian. Anh thà xem thêm một bài luận văn hay báo cáo thực hành còn hơn. Nhưng lời nhắn của thầy hướng dẫn không tránh được, vị Nguyệt Lão này còn khăng khăng rằng đối phương là một tiểu thiếu gia tinh quái nghịch ngợm, có tâm hồn ham vui.
Phó Nhượng Di càng yên tâm hơn, vừa nghe đã thấy không hợp.
Tuy nhiên, chỉ dựa vào miêu tả của hai từ này, anh vẫn nhận ra vị tiểu thiếu gia này ngay từ cái nhìn *****ên. Đáng tiếc là, đối phương tuy sở hữu một đôi mắt to tròn đen láy, nhưng chức năng lại chẳng ra gì.
Chỉ xét về năng lực nhìn người, bọn họ quả thực cũng không hợp nốt.
"Anh đang nói đến vị khách này sao?"
Nghe thấy giọng nói của nhân viên phục vụ, Chúc Tri Hi sững người lại một giây.
Cậu chớp mắt, ánh mắt nhanh chóng luân chuyển giữa hai ly soda chanh lấp lánh bọt khí, chợt nhận ra điều gì đó, nhanh chóng thu lại bàn tay sắp bị nắm lấy, chỉ vào mình, mở to đôi mắt đen láy bị nhận định là chức năng chẳng ra gì kia, nhìn về phía chủ nhân của ly soda còn lại.
Hả?
Đối phương không thèm nhìn cậu, chỉ bình tĩnh uống một ngụm nước soda chanh trên bàn.
Chúc Tri Hi cúi đầu, liếc nhìn số bàn, sau đó nghiêng đầu kiểm tra lại một lần nữa, nhỏ giọng hỏi nữ nhân viên phục vụ đứng bên cạnh: "Đây không phải bàn số 9 sao?"
Cô gái nén cười, chỉ vào chiếc bàn Phó Nhượng Di đang ngồi: "Thưa anh, đây là số 6 ạ, kia mới là bàn số 9."
À, nhầm rồi.
Nếu là trước đây, chắc chắn cậu sẽ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không.
Cũng sắp chết đến nơi rồi, mặt mũi quan trọng đến thế sao? Chẳng lẽ đối tượng "xem mắt hụt" kia còn có thể chạy đến linh đường, chỉ vào di ảnh của cậu tố cáo rằng vào ngày 10 tháng 12, trong một quán cà phê, cậu đã nhận nhầm người khi đi xem mắt à?
Chúc Tri Hi nhanh chóng đứng dậy, áy náy nặn ra một nụ cười với anh bạn đối diện, nói với nhân viên phục vụ: "Cho tôi một ly latte quế, thêm một phần bánh souffle, cảm ơn." rồi cầm ly soda chanh, quang minh chính đại đi về phía bàn số 9 thực sự, ngồi xuống.
Mà giờ phút này, đối tượng xem mắt chân chính đang tựa lưng vào ghế sofa màu xanh lam, ung dung quan sát cậu.
Gương mặt này, dù chấm theo bất kỳ tiêu chuẩn thẩm mỹ nào, cũng hoàn hảo đến không thể chê vào đâu được, khiến cậu nhớ đến những bức tượng thạch cao trong khoa điêu khắc hồi còn đi học.
Làn da tái nhợt không chút huyết sắc, vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, còn trầm tĩnh hơn cả tượng thạch cao. Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ rọi vào, phủ lên chiếc áo khoác trắng như tuyết, đường nét vai cổ rộng và thẳng tắp, trán, xương mày, hốc mắt, sống mũi, góc nào cũng gọn gàng, góc nào cũng sạch sẽ, tựa như một bức tượng được ánh sáng vàng nhạt tạc thành trong tuyết.
Chúc Tri Hi không hề áy náy nghĩ, mình nhầm lẫn hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Đây là người *****ên cậu loại khỏi danh sách ngay khi bước vào quán cà phê này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!