Một đêm không mộng mị, Chúc Tri Hi ngủ rất ngon. Sáng hôm sau, cậu loáng thoáng nghe thấy một số âm thanh rồi tỉnh dậy, rời khỏi phòng ngủ, ra phòng khách ngó thử, đúng lúc bắt gặp Phó Nhượng Di đang chuẩn bị đi làm.
Anh đứng trước chiếc gương lớn treo ở sảnh ra vào, chỉnh lại cổ áo rồi đeo rọ chống cắn lên. Vừa hay lúc ngẩng đầu lên anh cũng tình cờ bắt gặp ánh mắt của Chúc Tri Hi.
Cả hai đối diện nhau, Chúc Tri Hi bỗng cảm thấy hơi chột dạ. Tối qua, cậu mượn rượu để thăm dò tin tức tiện tìm cách trêu đùa luôn, nhưng cuối cùng lại bị sự thẳng thắn quá mức của Phó Nhượng Di làm "lật bàn". Thế là cậu đâm lao phải theo lao, sau đó thì thực sự uống say đến mất trí nhớ luôn.
Cậu không nhớ mình nói những gì khi say, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi lo lắng. Trực giác của cậu trước giờ vẫn luôn đúng.
"Anh…" Chúc Tri Hi bước về phía sảnh ra vào, "Hôm nay anh phải đi làm rồi sao? Sao không nghỉ thêm vài ngày nữa?"
Phó Nhượng Di lắc đầu: "Đã nghỉ được ba ngày rồi. Với cả sắp tới kì thi cuối kì nữa, có nhiều việc phải làm."
"Ồ." Chúc Tri Hi hạ thấp giọng đáp.
Sao mà xấu hổ quá đi.
Mối quan hệ giữa họ dường như đã thay đổi một cách vi diệu.
Chúc Tri Hi dựa vào mép gương ở sảnh ra vào, bàn tay vân vê thành gương: "À thì, tối qua tôi uống say, không biết có nói cái gì không đàng hoàng không?"
Phó Nhượng Di nhìn cậu, ánh mắt thay đổi, cuối cùng nói: "Cậu từng nói cái gì đàng hoàng à?"
Chúc Tri Hi lập tức trợn trừng mắt với anh: "Mới sáng sớm anh nổi điên cái gì?"
Người chồng dịu dàng cầu hôn tôi tối qua đâu rồi? Tôi nốc nhiều quá đến mức sinh ảo giác luôn sao? Sao tự nhiên lại quay về làm tên góa phụ cay nghiệt vậy?
Ngày nào cũng là kỳ mẫn cảm có được không?
Nghĩ đến đây, Chúc Tri Hi lại tự nhủ hai tiếng trong lòng.
Thôi bỏ đi, kỳ mẫn cảm quá đau đớn với Phó Nhượng Di.
Cậu thở dài: "Quả nhiên, không cần bồi thường nữa anh liền hiện nguyên hình. Biết trước như vậy tôi đã không đặt giới hạn chỉ trong ngày hôm qua mà kéo dài thành 24 tiếng luôn. Hôm qua ngủ sớm quá, hai tiếng cuối cùng không hành hạ anh được, đúng là phí của!"
Phó Nhượng Di liếc nhìn nhẫn cưới trên tay cậu, rồi lại nhìn chiếc của mình.
"Còn muốn bao nhiêu nữa? Tôi cầu hôn cậu rồi. Từng đó ít quá à?"
Cũng đúng.
Chúc Tri Hi chớp mắt. Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, tâm trạng cũng chưa được điều chỉnh tốt, nhưng cậu không muốn làm lỡ công việc của Phó Nhượng Di nên đành phất tay bảo: "Thôi đi làm đi."
Không ngờ Phó Nhượng Di không rời đi ngay mà lại tiến lên một bước.
Chúc Tri Hi ngẩng đầu, thắc mắc nhìn anh.
Dáng người đẹp ghê, chỉ một chiếc áo khoác đơn giản lên người thôi mà chẳng khác gì người mẫu đang đứng trên sàn catwalk.
"Trước khi đi ngủ, cậu còn ra lệnh cho tôi làm một chuyện nữa."
"Hả? Có chuyện tốt vậy cơ à?"
Phó Nhượng Di gật đầu: "Ừ. Nhưng cậu mất trí nhớ rồi, chắc cũng quên luôn rồi."
Cũng có đạo đức nghề nghiệp dữ. Cậu quên rồi mà anh còn chủ động nhắc lại. Chúc Tri Hi cười hì hì hỏi: "Yêu cầu gì thế?"
Phó Nhượng Di mặt không đổi sắc, trầm giọng đáp: "Cậu lại nói một lần nữa về cái… đồng hồ đếm ngược của cậu, bảo tôi tin tưởng cậu."
Hình như có chuyện này thật. Chúc Tri Hi nhíu mày, cố gắng hồi tưởng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!