Từ khi quen biết Phó Nhượng Di, Chúc Tri Hi đã vô số lần cố ý trêu chọc, giẫm lên ranh giới cuối cùng của anh, ép anh làm những việc không muốn làm, chỉ để xem phản ứng của anh…Mỗi lần như vậy, cậu đều thu được rất niềm vui từ những trò đùa ác ý. Đây là lần *****ên, khiến bản thân rơi vào tình huống khó xử thế này.
Chuyện kỳ lạ là, hiện tại cậu không có cách nào dừng lại, một giọng nói khác trong đầu liên tục thay cậu trả lời: Muốn! Muốn!
Cậu cũng biết, là vì hôm nay đặc biệt, là bởi vì Phó Nhượng Di nghiêm túc tuân thủ lời hứa của mình, không thể phản bác, phải thực hiện mọi yêu cầu của cậu. Thế nên mới có màn cầu hôn vội vàng và buồn cười này.
"Em…" Chúc Tri Hi không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ chớp mắt, "Anh cầu hôn đi."
Anh chàng giao nhẫn nhíu mày, tầm mắt bay tới bay lui giữa hai người, càng cân nhắc càng cảm thấy kỳ quái.
Lượng pheromone lớn như này rõ ràng là sau khi hoạt động mạnh một ngày đêm mới có được chứ? Sao hai người này trông không thân thiết lắm nhỉ? Từ bạn giường chuyển thành chính thức? Không đúng, không phải đang "bổ sung" lời cầu hôn sao? Nhà nào lại cưới trước rồi mới làm bạn giường chứ…
Anh ta lại nhìn về phía vị khách hàng Alpha cấp cao này.
"Được." Phó Nhượng Di cúi đầu, nhìn cặp nhẫn đặt song song trong hộp trang sức, nhẹ nhàng và thong thả mở miệng, "Vậy bây giờ tôi…"
"Khoan đã." Người chứng hôn tạm thời bỗng nhiên giơ tay, nhưng vừa mở miệng suýt bị pheromone làm cho nôn mửa, lại nuốt trở vào.
"À, ý tôi là, bình thường cầu hôn đều sẽ quay video lại, hai vị không muốn quay lại làm kỷ niệm sao?"
Chúng tôi kết hôn cũng đâu giống bình thường. Chúc Tri Hi định giả say để lấp liế//m qua, nhưng "chồng giả" của cậu đã mở miệng lên tiếng trước.
"Vậy phiền anh giúp chúng tôi quay lại một đoạn."
Chúc Tri Hi chớp chớp mắt.
Không lẽ anh ta phát hiện ra mình đang giả say, muốn giữ lại bằng chứng phạm tội để sau này tính sổ?
"Ồ, được. Để tôi quay." Người chứng hôn lấy điện thoại ra, hướng về phía ống kính về phía trước, rồi chỉ đạo, "Phó tiên sinh trước tiên hãy đóng hộp lại, đúng rồi, khi tôi hô bắt đầu thì ngài quỳ xuống, sau đó mở ra."
Phó Nhượng Di cảm thấy hơi vi diệu.
Hôm nay hình như có rất nhiều người đang ra lệnh cho mình.
Nhưng anh vẫn làm theo.
Ngay khi người chứng hôn hô "bắt đầu", sảnh ra vào của căn hộ này thoáng chốc biến thành một trường quay đầy ánh sáng và góc máy, anh như một diễn viên mới với diễn xuất kém cỏi, không có kịch bản, không có kỹ xảo, trình độ của đạo diễn cũng khá tầm thường, anh chỉ có thể vụng về bắt chước những cảnh tượng tương tự đã từng chứng kiến, dù rằng vô cùng sáo rỗng.
"Chúc Tri Hi…"
Anh hạ người xuống, định quỳ một gối xuống sàn, nhưng ngay sau đó cánh tay đã bị giữ chặt. Ngẩng đầu lên, Phó Nhượng Di thấy khuôn mặt ửng hồng của Chúc Tri Hi.
"Không cần quỳ." Cậu nói nhỏ: "Chúng ta không phải…"
Không phải bạn đời thật sự sao?
Chúc Tri Hi cũng đứng dậy, lảo đảo cúi đầu nói hết câu.
"…không phải bình đẳng sao?"
Diễn viên đối diễn bỗng nhiên có một màn ứng biến tài tình, diễn viên mới càng luống cuống hơn.
Anh cứng nhắc mà đứng thẳng, mở hộp nhẫn, hít vào, thở ra, chuẩn bị mở miệng.
Rè rè…
Tiếng rung dài vang lên, trong không gian yên tĩnh của sảnh ra vào lại càng rõ ràng hơn. Ba người sắc mặt khác nhau, người chứng hôn nhíu mày, tầm mắt chuyển tới chuyển lui, như thể đang tìm xem ai là thủ phạm phá hỏng bầu không khí này.
Là tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!