Chương 26: Nửa Hư Nửa Thực – Tôi Chưa Từng Đánh Dấu Ai Trừ Cậu

"Bạch Nguyệt Quang?"

Phó Nhượng Di nghe xong liền trầm tư một lát rồi nhớ lại cảnh tượng hôm đó ở trung tâm thương mại. Khi ấy anh thậm chí không thể kiểm soát nổi pheromone của mình, vậy mà Chúc Tri Hi còn hỏi người kia có phải Bạch Nguyệt Quang của anh không.

Anh thở dài một hơi, tháo kính xuống, tựa lưng vào ghế, thẳng thừng nhìn chằm chằm Chúc Tri Hi, người đang đỏ mặt, với vẻ nghiêm túc.

"Tôi nói lại lần nữa, tôi không có cái gì gọi là Bạch Nguyệt Quang cả."

Quan trọng nhất là…

"Hơn nữa, cậu thấy cậu ta xinh đẹp ở chỗ nào?" Phó Nhượng Di không thể kìm được sự khó tin trên mặt, "Cậu thấy cậu ta xinh đẹp sao?"

Chúc Tri Hi gác hai chân lên ghế, ôm đầu gối, chậm rãi gật đầu: "Đẹp mà. Omega đều rất đẹp, cậu ta… cậu ta cũng tính là một trong những O đẹp nhất rồi, không phải sao?"

Sắc mặt Phó Nhượng Di càng khó coi hơn, anh cúi đầu uống một ngụm nước, sau đó đặt mạnh chiếc cốc xuống: "Tôi không thấy vậy."

"Sao anh lại…"

"Tôi mù mặt, không có năng lực thẩm mỹ với nhan sắc, không phân biệt nổi."

"Được lắm, anh!" Chúc Tri Hi đập bàn, "Anh hiện nguyên hình rồi! Vừa nãy còn khen tôi đẹp… hóa ra là đang chửi khéo tôi đấy à."

Phó Nhượng Di không biết phải nói gì, cảm thấy như chính mình đang tự đào hố chôn mình.

Anh nghẹn một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể nói: "Dù sao thì tôi cũng không thấy cậu ta xinh đẹp."

Chúc Tri Hi cười khẽ một tiếng, chống cằm nhìn anh một lúc, sau đó dùng giọng điệu nhão nhoét hỏi: "Vậy… quan hệ của hai người là gì? Em trai anh nói hai người có độ xứng đôi rất cao… Ôi, tôi biết rồi, cậu ta  là đối tượng trong kỳ mẫn cảm của anh…"

Cùng lắm chỉ là đối tượng dẫn dắt mà thôi.

Đối tượng trong kỳ mẫn cảm… Phó Nhượng Di nhìn con sâu rượu trước mặt.

Ngoài con ma men này ra thì còn ai?

Bây giờ trong đầu anh toàn là những thứ không sạch sẽ, vậy chẳng phải người đang ngồi trước mặt đây mới là đối tượng trong kỳ mẫn cảm thực sự của anh sao?

"Đừng có nói lung tung, cũng đừng nghe nó ba hoa. Phó Liêu Tinh chỉ giỏi nói nhảm."

Chúc Tri Hi gật đầu, lè nhè ra lệnh: "Vậy thì tôi ra lệnh cho anh nói thật."

Đổi lại là người khác, đổi lại là hoàn cảnh khác, Phó Nhượng Di chắc chắn sẽ không mở miệng. Nhưng lúc này, đối diện với Chúc Tri Hi đang say bí tỉ, phòng tuyến của anh lại một lần nữa hạ xuống.

Dù sao cậu ta cũng say thành cái dạng này rồi, có khi mai tỉnh dậy cũng quên sạch.

"Chỉ đơn giản là quan hệ thầy trò thôi." Phó Nhượng Di cụp mắt, nhìn chằm chằm vào hoa văn trên đĩa sứ trên bàn. Rõ ràng không muốn nói, nhưng vẫn cố tình nói thật chậm, sợ con ma men nghe không hiểu.

"Cậu ta tên là Dư Hành, là sinh viên đại học năm ba khoa chính quy trong viện. Năm ngoái tôi cùng một giáo sư khác đưa sinh viên đi thực địa, cậu ta cũng có mặt. Khi kỳ ph//át tì//nh đến, cậu ta suýt bị một Alpha lưu manh ở địa phương bắt nạt, tôi tình cờ gặp được, giúp cậu ta báo cảnh sát. Sau đó cậu ta cứ tìm tôi mãi."

Nói chính xác hơn là liên tục tỏ tình. Lần *****ên là gửi email, Phó Nhượng Di không phải chưa từng gặp trường hợp này, anh trực tiếp bỏ qua. Nhưng sau đó, cậu ta bắt đầu viết thư tay, rất nhiều thư, thậm chí còn chặn anh ở văn phòng, đến tận nhà tìm anh.

Những lời lẽ nóng bỏng quá mức, những biểu cảm say đắm mê muội trên khuôn mặt cậu ta, tất cả khiến Phó Nhượng Di bị k//ích t//hích đến mức nhớ đến những trải nghiệm tồi tệ trong quá khứ.

"Tóm lại, đến giờ cậu ta vẫn chưa từ bỏ."

Nghe xong, Chúc Tri Hi sững người một lúc.

Cậu thực sự có hơi bất ngờ.

Cậu từng đoán rằng có thể Dư Hành là bạn trai cũ của Phó Nhượng Di, dù sao đã từng yêu đương cũng là chuyện thường tình, nhất là với một top Alpha. Cậu cũng từng nghĩ có thể hai người vì quan hệ thầy trò mà chưa thể tiến xa hơn, vẫn giữ lại một chút mập mờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!