Chúc Tri Hi nghĩ, đối với một yêu cầu ngang ngược vô lý như vậy, quỷ hẹp hòi kia chắc chắn sẽ cự tuyệt. Sau đó, cậu có thể đường đường chính chính chế giễu hành động cứ khăng khăng đòi bồi thường của Phó Nhượng Di ngớ ngẩn đến mức nào.
Thế nhưng, sự việc lại diễn biến theo một hướng hoàn toàn khác.
Phó Nhượng Di chăm chú nhìn cậu, nghiêm túc hỏi: "Những yêu cầu cậu đưa ra… đều nằm trong khả năng của tôi chứ?"
Hả?
Chúc Tri Hi có hơi bối rối. Cậu vốn tưởng rằng hai người sẽ đấu khẩu qua lại vài câu, rồi cứ thế mà hóa giải bầu không khí tự trách bản thân này.
"Đương nhiên rồi." Cậu chớp mắt, đưa tay gãi gãi má, "Tôi còn có thể bắt anh làm cái gì được nữa? Chẳng lẽ bắt anh lên trời hái sao chắc."
Mà trong lòng bàn tay cậu thực sự đang có một "ngôi sao" nhấp nháy. Nhưng lúc này, vì có Phó Nhượng Di ở đây, nó nháy chậm hơn hẳn.
Chậm hơn nhịp tim của Chúc Tri Hi rất nhiều.
[48 ngày 04 giờ 41 phút 39 giây]
Vì chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, đồng hồ đếm ngược này đã lùi lại hẳn một ngày.
Nhìn con số đó, cảm xúc của Chúc Tri Hi có hơi phức tạp. Vui mừng thì có, nhưng cũng có hơi nặng nề.
Như thể trên trục thời gian của cái đồng hồ đếm ngược này, ngày hôm qua đã biến mất vậy.
Chỉ có mình cậu nhìn thấy đồng hồ đếm ngược này, cũng chỉ có mình cậu giữ nguyên vẹn ký ức, giống như ngày hôm qua chưa từng tồn tại, chẳng qua chỉ là một giấc mơ.
Nếu không có cái đồng hồ đếm ngược này, Chúc Tri Hi nghĩ, quan hệ giữa bọn họ có lẽ sẽ bình đẳng hơn—cậu chăm sóc Phó Nhượng Di hoàn toàn vì lòng tốt, chứ không phải để đổi lấy thêm một ngày sống sót. Đây mới là mong muốn chân thành nhất của cậu.
Nhưng bây giờ, một ngày dư ra này lại bị nhét vào tay cậu, trở thành phần "thù lao" không thể từ chối.
Đáng sợ nhất là, cậu không thể phủ nhận sự thỏa mãn mà cơ thể mình đã nhận được. Cậu đã thực sự thấy vui vẻ, thấy thoải mái.
Vậy mà bây giờ, Phó Nhượng Di lại thực sự định đáp ứng cái yêu cầu vô lý gian xảo của cậu.
Cả ăn cả lấy, đổi một được ba, Chúc Tri Hi có hơi mất mặt.
"Được, tôi đồng ý."
Phó Nhượng Di bất ngờ chấp nhận cái điều khoản bất bình đẳng này.
Chúc Tri Hi ngẩng đầu lên, mơ màng: "Hả?"
Phó Nhượng Di rất nghiêm túc nói: "Hôm nay, cậu có thể đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào, tôi sẽ cố gắng thực hiện."
Mệnh lệnh?
Nghe sao mà lạ thế, cứ như cậu có một con robot vậy.
Nhưng một Phó Nhượng Di ngoan ngoãn thế này, hiếm thấy đến mức khiến tim người ta rung động.
Cả ăn cả lấy thì cứ cả ăn cả lấy đi!
Mất mặt thì thì cứ mất mặt thôi… Dù sao cậu còn sắp mất cả mạng kia kìa.
Rõ ràng là mình tham lam trước, nhưng đến khi được chấp nhận, cậu lại căng thẳng một cách kỳ lạ. Chúc Tri Hi sờ sờ mũi, cố tỏ ra ung dung: "Được. Vậy tôi sẽ kiểm tra thử."
Cậu nghĩ một lúc lâu, Phó Nhượng Di cũng chăm chú nhìn cậu cả buổi.
"Anh bây giờ…" Chúc Tri Hi hạ giọng hết mức, "Khen tôi một cái đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!