Chương 23: Gió Xuân Thổi Qua – Đây, Nốt Ruồi Anh Tìm, Ở Đây Này.

Nghe thấy cách gọi này, Chúc Tri Hi giật mình, đột nhiên mất thăng bằng, suýt nữa thì ngã nhào.

Đây là lần *****ên Phó Nhượng Di gọi cậu như vậy.

Nhịp tim của cậu lại một lần nữa tăng vọt bất thường.

Tôi là bệnh nhân, mắc bệnh nặng lắm, dọa như vậy không chịu nổi đâu!

Nhớ lại câu hỏi lúc nãy, cậu chợt nhận ra, Phó Nhượng Di đang trả lời.

[Anh biết tôi là ai không? Mà đã cần tôi.]

[Vợ.]

Chúc Tri Hi không tự nhiên ho khan hai tiếng: "Vậy… vợ anh là ai vậy?"

Vừa nói xong, cậu đột nhiên hơi hối hận, mông lùi về phía sau một chút: "Thôi anh đừng nói nữa, nhỡ đâu anh nói ra một cái tên tôi không hề biết, lộ ra sự thật anh phạm tội đa thê, tôi sợ mình không nhịn được mà đến trường anh… không, hộp thư hiệu trưởng! Tôi sợ mình không nhịn được mà tố cáo anh với cấp trên."

Nhưng câu trả lời đến quá nhanh.

"Chúc, Tri Hi."

Lần này cậu thật sự choáng váng.

Gọi tôi làm gì.

Anh biết là tôi sao?

"…Là tên xấu xa."

"Anh!"

Hơi thở gấp gáp. Chúc Tri Hi tức ngực, nhưng vẫn cố gắng nhịn cơn giận, hỏi vòng vo: "Vậy… vậy kẻ xấu xa bây giờ ở đâu?"

Không biết có phải thuốc đã phát huy tác dụng không, Phó Nhượng Di thậm chí có thể trả lời câu hỏi này một cách rõ ràng: "Ở nhà cậu ấy. Biệt thự lớn đó, lái xe, phải vòng ba vòng mới ra được… khu biệt thự."

Mặc dù không biết đang trả lời cái gì.

"Hả?"

Vòng ba vòng? Cần gì vòng vèo? Nhà tôi đi thẳng một mạch, 200 mét là tới cổng. Đây là nhà ai thế? Nhớ lộn địa chỉ rồi.

Càng nghĩ cậu càng thấy bất lực: "Vậy xin hỏi tôi là ai?"

Có phải là y tá Beta nào đi thực tập ngày *****ên, cũng đều nhận được nhiệm vụ cấp độ địa ngục mang tên: hội chứng ác tính kỳ mẫn cảm không vậy?

Nghe thấy câu hỏi này, Phó Nhượng Di nghiêng đầu, dường như cũng sinh ra một chút nghi ngờ.

Một lúc sau, anh hỏi: "Cậu là…Chúc Tri Hi?"

Đáp án đúng, nhưng giọng điệu không chắc chắn, xứng đáng bị trừ điểm.

"Đúng rồi, đồ ngốc. Còn làm giáo sư nữa, ngữ anh thì dạy được ai chứ?"

Lời vừa dứt, vị giáo sư ngốc nghếch đột nhiên đè người xuống, hoàn toàn áp cậu ngã trên giường.

"Ê ê, tôi không hề nghi ngờ năng lực học thuật của anh nha…"

Không nhìn thấy, cũng không có cách nào vươn tay chạm vào, trên người Phó Nhượng Di lúc này, thứ duy nhất có thể chạm đến Chúc Tri Hi chính là cái rọ chống cắn lạnh băng trên mặt. Thế là, vật kim loại vốn dùng để bảo vệ anh khỏi bị tổn thương, lúc này lại trở thành một phần cơ thể của anh, tay anh, môi anh, thay anh mài qua gò má, xương quai xanh, dần dần đi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!