Chương 22: Nụ Hôn Chiếm Đoạt – Ôm, Muốn Nữa

Chúc Tri Hi bỗng nhiên giật mình, quên mất việc giãy giụa.

Cảm giác đau vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nước mắt vẫn không kiểm soát được mà tuôn ra, trong tầm nhìn mờ ảo, nét mặt của Phó Nhượng Di lại vô cùng rõ ràng.

Trong lúc thở gấp, hơi nóng phả vào mặt khiến cậu bừng tỉnh.

Cậu vươn tay cố gắng giãy thoát lần nữa, nhưng càng đẩy ra, nụ hôn này lại càng triền miên hơn, chặt chẽ hơn. Ham mu//ốn kiểm soát ẩn giấu trong gen SA hoàn toàn bùng nổ. Sự chênh lệch về mặt si/nh lý không thể vượt qua khiến cậu dần mất đi khả năng chống cự, chỉ có thể bị ép thừa nhận.

Tên khốn!

Nụ hôn đầu của tôi…

Chỉ trong một khoảnh khắc lơ là, hàm răng đã bị đầu lưỡi mạnh mẽ đẩy mở. Chúc Tri Hi rên một tiếng, hoảng loạn vùng vẫy, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Phó Nhượng Di đẩy viên thuốc con nhộng ra. Cậu hoảng sợ, cố gắng vỗ mạnh vào bả vai đang đè ép, nhưng lại bị phản tác dụng.

Tay cậu bị nắm chặt, trong lúc giằng co, chuỗi hạt đeo ở cổ tay đứt tung. Những hạt pha lê màu lam băng rơi lả tả, nảy lên, lăn khắp sàn.

Mà vòng eo đang vặn vẹo của cậu cũng bị siết lấy rất chặt.

Đầu lưỡi hung hãn li//ếm láp, khuấy động, như một con rắn nhỏ nóng bỏng, càng ngày càng chui sâu, vừa ngứa vừa nghẹn, răng nanh sắc nhọn va chạm với hàm răng của cậu, rất xót, dần dần nước mắt cậu tuôn trào, muốn ho nhưng không ho được, khóe miệng chảy ra chất lỏng trong suốt.

Không được.

Chúc Tri Hi cố gắng khiến bản thân tỉnh táo, cậu chợt phát hiện, bàn tay siết ở eo đang nới lỏng.

Khi cậu không còn sức giãy giụa, ngược lại Phó Nhượng Di cũng không còn quá hung hãn nữa, nụ hôn xâm lược cũng trở nên mềm mại hơn nhiều. Trong âm thanh nước bọt trao đổi, đầu lưỡi mềm ướt thò ra, nhẹ nhàng khiêu khích vòm miệng trên, đầu răng của cậu, kỳ lạ hơn là còn cố ý li//ếm răng cửa của cậu.

"Ưm…" Toàn thân Chúc Tri Hi run rẩy, suýt chút nữa đã cắn xuống.

Nhưng may là cậu nhịn được, sợ rằng nếu thật sự cắn xuống sẽ chỉ khiến Phó Nhượng Di tức giận.

Trinh tiết là gì? B đức là gì? Chủ động một chút bước vào ngôi mộ tình yêu có thể kéo dài sự sống, nhưng quá chủ động chỉ khiến bản bước vào ngôi mộ thực sự và kết thúc mạng sống nhỏ bé này sớm hơn mà thôi.

Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, Alpha mất kiểm soát đột nhiên rút lui, giữa hai cánh môi kéo ra một sợi nước trong suốt lấp lánh.

Dường như anh cũng không thở nổi, hít một hơi thật sâu, rồi lại gần lần nữa, nhưng không áp vào môi, mà cao hơn một chút, đôi môi mềm mại chạm nhẹ vào má Chúc Tri Hi.

"Bánh trôi nếp…" Anh cọ xát, âm thanh trầm thấp và dính nhớp, sau đó há miệng, không nặng không nhẹ mà cắn một miếng.

"Đau…"

Không đợi cậu kịp phản ứng, Phó Nhượng Di lại hôn lên lần nữa, chặn đứng những lời oán giận còn lại. Chúc Tri Hi nhíu mày lại giãn ra, rồi lại nhíu mày, nhắm mắt lại.

Cậu rất muốn giữ cho đầu óc tỉnh táo, nhưng…

Phó Nhượng Di hôn giỏi quá đi mất.

Không hiểu sao, tâm trạng cậu không tốt lắm, vô thức rên lên một tiếng, tay cũng nắm lấy eo sau của Phó Nhượng Di.

Rất nhanh, cậu nhận ra động tác của Phó Nhượng Di đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn, cũng không ép chặt như trước nữa, để lại cho cậu không gian để thở, chỉ là vẫn không chịu buông lưỡi của cậu ra.

Có phải là, chỉ cần cho một chút phản ứng, anh ta sẽ buông lỏng?

Vì vậy Chúc Tri Hi thử nhẹ nhàng đưa tay trái lên, cẩn thận vòng qua cổ anh. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên, dừng lại ở sau gáy. Cậu vừa đưa đầu lưỡi ra một chút, liế//m nhẹ như đang nếm kẹo, khẽ m//ơn trớn lưỡi và răng của Phó Nhượng Di, vừa nhẹ nhàng xoa bóp vị trí tuyến thể.

Hơi thở của Phó Nhượng Di đột nhiên trở nên nặng nề, gấp gáp, anh nhíu mày, trong mũi phát ra những tiếng rên nhỏ trầm và khàn.

Nghe thấy âm thanh này, Chúc Tri Hi cảm thấy bản thân dường như cũng có hơi không ổn.

Nhưng bản năng sinh tồn đã áp đảo tất cả d//ục vọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!