Nghe câu cuối xong, Chúc Tri Hi suýt chút bị sặc.
Trước đây cậu không tin, nhưng bây giờ thì khác rồi, vì không lâu trước đó, chính cái xương cụt bé nhỏ của cậu đã tự mình kiểm chứng sự thật này. "Vậy anh ta…"
"Yên tâm, anh ta sẽ không làm đâu, cũng không cho phép bản thân làm vậy. Nếu không thì đã chẳng đến mức như bây giờ, người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ." Lý Kiệu thở dài, "Những Alpha bình thường đều có cách giải tỏa an toàn, hoặc là bạn đời, hoặc là…"
Nói đến đây, anh liếc nhìn gương mặt trong sáng trước mặt, trông có vẻ chưa từng bị nhiễm bất kỳ kiến thức si/nh lý nào về Alpha và Omega, rồi dừng lại một chút: "Dù sao thì từ khi phân hóa hoàn toàn thành Alpha lúc 15 tuổi, anh ta vẫn luôn dựa vào thuốc để chịu đựng."
Chúc Tri Hi không hiểu: "Tại sao?"
Tại sao thà dùng thuốc để ức chế bản năng, còn hơn chấp nhận một bạn đời Omega? Thậm chí còn… giả kết hôn với cậu, một Beta hoàn toàn vô dụng trong tình huống này?
Phó Nhượng Di có thể nhận được gì từ chuyện này?
Lý Kiệu không trả lời.
"Tôi đang vội, phải đi rồi, nói ngắn gọn thôi. Vừa rồi tôi tiêm cho anh ta không phải thuốc ức chế, mà là thuốc an thần tạm thời." Anh ta liếc nhìn đồng hồ: "Tác dụng duy trì trong ba mươi phút, đây còn một ống nữa, cố gắng dùng ít thôi, có tác dụng phụ đấy."
"Tôi mang theo bốn loại thuốc ức chế: viên con nhộng, dung dịch uống, bình xịt an thần, và thuốc tiêm ức chế. Đều là loại thuốc mới mà tạm thời anh ta chưa kháng thuốc, hiệu quả tăng dần theo từng loại. Trong hộp thuốc có hướng dẫn sử dụng, nhớ đọc."
Chúc Tri Hi gật đầu, rồi hỏi tiếp: "Anh vừa nói đến… Hội chứng ác tính trong kỳ mẫn cảm, nó có ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của anh ấy không? Anh ấy sẽ không biến thành một con chó ngốc chứ?"
Nhắc đến chuyện này, biểu cảm của Lý Kiệu hơi kỳ lạ, đưa ra một câu trả lời mập mờ: "Khó nói lắm."
Nhưng Chúc Tri Hi không để ý: "Nhưng trước đây trong kỳ mẫn cảm, anh ấy vẫn có thể đi thuyết trình mà?"
"Cậu không biết anh ta đã phải uống thuốc trước bao nhiêu ngày để có thể tham dự hội nghị lần đó đâu, sau đó còn phải tiêm bao nhiêu mũi nữa." Lý Kiệu trắng mắt trắng: "Giờ thì anh ta đã kháng thuốc hết rồi. Hơn nữa, lần này không bình thường, lại còn đến sớm hơn dự kiến, ngoài ý chí chủ quan của anh ta, rất có thể còn có tác nhân kích th/ích từ bên ngoài…."
Anh ta nói tiếp: "Nhưng chuyện đó không quan trọng nữa, tóm lại tình huống lần này rất đặc biệt. Những loại thuốc mới này có hiệu quả rất mạnh, chắc là tạm thời có thể đè nén được."
"Dùng thuốc liều mạnh như vậy, có xảy ra chuyện gì không?"
Chúc Tri Hi lo lắng: "Thuốc mới của các anh có hợp quy định không? Đã thử nghiệm trên động vật chưa? Lỡ như làm…hỏng anh ấy thì sao?"
"Cậu nói cứ như tôi muốn hại anh ta vậy? Cùng lắm là có một ít tác dụng phụ thôi, anh ta cũng quen rồi. Nhưng cách tốt nhất là thuận theo bản năng giao phối của động vật, vừa an toàn vừa hiệu quả." Lý Kiệu mỉm cười, "Tất nhiên, phải là với Omega, mà độ xứng đôi pheromone càng cao thì hiệu quả càng tốt."
Chúc Tri Hi im lặng.
Cậu nhớ đến Omega mà mình gặp trong trung tâm thương mại. Nếu đúng như Phó Liêu Tinh nói, thì pheromone của người đó và Phó Nhượng Di có độ xứng đôi rất cao.
Chẳng lẽ chính người đó đã kích th/ích khiến cho kỳ mẫn cảm của anh ấy đến sớm?
Khi cậu còn đang suy nghĩ, Lý Kiệu lấy một lọ thuốc nhỏ từ trong hộp y tế, ném vào lòng cậu.
"Đây là thuốc xịt an thần mạnh, nếu anh ta lại phát điên như vừa rồi, cứ xịt thẳng vào mặt, đến cả con trâu cũng 1 xịt là nằm."
"Sao không nói sớm là có bình xịt chống sói chứ!" Ngay lập tức, Chúc Tri Hi cảm thấy an tâm hơn hẳn.
"Vất vả cho cậu rồi. Có vấn đề gì thì nhắn WeChat cho tôi, nhưng khả năng cao tôi chỉ trả lời được vào buổi tối thôi." Lý Kiệu vừa nói vừa lấy điện thoại ra thêm WeChat của cậu, vỗ vỗ vai cậu: "Đi đây."
"Tráng sĩ, xin dừng bước…"
"Không dừng được nữa đâu, nếu còn nán lại tôi sẽ bị khai trừ mất!"
"Vậy thì ít nhất cũng giúp tôi đưa anh ấy lên giường trước đã rồi hẵng đi chứ!"
"Cạch!"
Cửa lớn bị đóng sầm lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!