Chương 2: Đối Tượng Xem Mắt – Đời Người Vốn Là Cuộc Thi Gói Xác

5 giờ 50 phút, chuông tan học vang lên. Trước cửa giảng đường bậc thang 102, tầng 1 khu vực phía Bắc trường đại học S, một đàn sinh viên nối đuôi nhau tràn ra, chen chúc trên hành lang.

"Sao tự nhiên có cảm giác càng ngày càng có nhiều người đến dự thính nhỉ? Hàng ghế cuối toàn sinh viên trường khác thôi phải không? Ngành khảo cổ của bọn mình hot hiện tại đến mức này rồi à?"

"Hot không phải do ngành khảo cổ, mà là do thầy Phó… Dạo trước có người chụp ảnh lúc thầy đang giảng bài rồi đăng lên mạng, thế là liền hot lên."

"Môn có tỉ lệ rớt cao nhất toàn khoa nhưng lại khó đăng ký nhất, ai hiểu được giá trị "vàng mười" của nó chứ?"

"Bảo sao… Nhưng đám này chắc cũng không trụ lâu được đâu. Thầy Phó nghiêm khắc lắm, người dự thính cũng bị gọi lên hỏi bài, không như lão Trương giảng bài dí dỏm, hài hước, còn hay trêu chọc sinh viên, chứ không như thầy Phó, học một tiết mà đến cười cũng không có cơ hội."

"Bởi vì thầy ấy đặt tiêu chuẩn cho bản thân rất cao. Cậu thử tìm luận văn của thầy mà xem, kéo xuống dưới khéo còn dài hơn tuổi thọ của tôi nữa."

"À đúng rồi mọi người xem cái video trên tàu điện ngầm chưa? Cái vụ gã Alpha bị rối loạn pheromone ấy, hãi thật, phát điên tại chỗ luôn. May mà có một anh trai nhỏ nhiệt tình thấy việc nghĩa hăng hái ra tay, không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì luôn."

"Tôi xem rồi, dù đã che mặt nhưng vẫn nhìn ra được là anh trai đó đẹp trai kinh khủng. Da siêu trắng, gu ăn mặc cũng siêu chất."

"Lúc nào cũng chỉ biết ngắm trai đẹp… Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, qua vụ đó mới thấy thầy Phó đúng là làm cho người khác an tâm thật đấy, rõ ràng là Alpha cấp S, nhưng chưa bao giờ để lộ pheromone, đeo vòng tay ức chế quanh năm suốt tháng, ngay cả trong kỳ mẫn cảm cũng cực kỳ ổn định. Nghe nói thầy ấy vẫn chưa có bạn đời, năng lực tự kiểm soát mạnh đến mức đáng sợ."

"Đây gọi là "A đức" đấy."

"Đừng nói nữa, thầy ra rồi."

Mấy sinh viên bên ngoài hành lang đồng loạt nép sang hai bên, lễ phép chào: "Tạm biệt thầy Phó ạ."

Phó Nhượng Di khẽ gật đầu coi như đáp lại, rồi rời đi.

Trên đường về văn phòng, anh mở điện thoại lên tắt chế độ im lặng, nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ, có cuộc gọi từ bố mẹ, ngoài ra còn có mấy số lạ, trong đó một số có lượng cuộc gọi nhỡ lên đến 16 cuộc.

Ngoài ra, anh còn nhận được hai tin nhắn quấy rối:

[ Mày rất ghét bản thân mày vì đ. ộng d. ục như một con chó với người mà mày không thích đúng không? Nhưng đây chẳng phải là bản năng của mày với tư cách là một Alpha sao?]

[Giống như gã Alpha trên tàu điện ngầm hôm trước vậy.]

Hai ngày nay anh liên tục bị quấy rối trên điện thoại, mỗi lần bắt máy, đối phương không nói lấy một lời, mà chỉ phát ra tiếng cười quái dị thông qua thiết bị biến giọng. Vài ngày sau lại đổi số khác rồi gọi tiếp.

Anh nhíu mày, chặn số, lúc thoát khỏi giao diện, anh vô tình chạm vào ứng dụng video ngắn, video *****ên hiện ra chính là tin tức xã hội mà sinh viên vừa thảo luận.

Để bảo vệ quyền riêng tư, khuôn mặt mọi người trong video đã bị làm mờ. Sự việc nghiêm trọng này khiến anh liên tưởng đến nội dung của tin nhắn quấy rối, Phó Nhượng Di cảm thấy buồn nôn theo phản ứng si. nh l.ý, không nán lại lâu mà lướt qua luôn.

Nhưng giây tiếp theo, anh chợt dừng lại, kéo video về. Ánh mắt khóa chặt vào người thứ ba bất ngờ xuất hiện hăng hái làm việc tốt.

Chụp màn hình, phóng to, anh nhìn chằm chằm vào chuỗi vòng hạt châu nơi cổ tay người đó.

Đây là vòng tay bảo vệ động vật do trạm nghiên cứu khoa học Nam Cực phát hành, chỉ cần nhận nuôi một loài động vật hoang dã ở Nam Cực là có thể nhận được một chiếc.

Anh cũng có một chiếc.

Những viên pha lê màu lam băng trong suốt lấp lánh, giữa vòng tay có gắn một huy hiệu bạc nhỏ bằng móng tay út, nằm gọn trên cổ tay trắng muốt như tuyết.

Lên trên nữa, là lòng bàn tay.

Xòe ra, khép lại, rồi lại xòe ra.

Ngồi trong phòng khám, Chúc Tri Hi sắp nhìn lòng bàn tay mình đến lòi cả hoa ra rồi.

Cho đến hiện tại, ngoài bản thân cậu ra, không một ai nhìn thấy được cái đồng hồ đếm ngược này. Điểm này, từ lúc vào bệnh viện cậu đã không ngừng xác nhận với mỗi người gặp được, kết quả là thứ duy nhất họ thấy là bệnh nhân tâm thần.

Để tránh lặp lại bi kịch, sau khi ngồi xuống ghế trong phòng khám, cậu như vô tình giơ tay trái lên, hướng lòng bàn tay về phía bác sĩ, làm một loạt động tác mà cậu cho rằng rất tự nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!