Chương 19: Hội Chứng Ác Tính – Anh Muốn Đánh Dấu Tôi?

Không bắt gian thành công, Chúc Tri Hi rất thất vọng, chỉ ăn tối được một chút rồi về phòng.

Cậu nằm úp trên giường, vùi mặt vào cánh tay, chóp mũi hơi giật giật.

Cậu có thể ngửi thấy một chút hương thơm phức của rượu vang nóng lúc ăn tối, cẩn thận hơn một chút thì còn nhận ra cả mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt.

Thậm chí, cả hương thơm tươi mát, thanh nhã của cửa hàng trang sức trước đó.

Duy chỉ không có mùi pheromone của Phó Nhượng Di.

Ngay cả Chúc Tắc Nhiên cũng có thể ngửi được.

Chúc Tri Hi vùi đầu, nhắm mắt lại. Lớp áo khoác da lạnh buốt áp vào gò má hơi nóng của cậu. Hình ảnh Phó Nhượng Di thẳng thắn nói về pheromone của mình lại xuất hiện, từng cái tên kèm theo mùi hương tựa như đàn bướm quẩn quanh trong tâm trí cậu.

Dường như cậu thực sự ngửi thấy. Giác quan trong bóng tối bốc hơi, biến thành ảo giác, chân thực đến mức khó tin.

Cho đến khi điện thoại rung vài cái, Chúc Tri Hi mới giật mình tỉnh lại.

Là tin nhắn công việc của Chu Minh gửi đến.

Đúng vậy, mình là Beta, miễn nhiễm với pheromone là thiên phú của mình, mình là động vật cấp cao sinh ra để làm việc.

Để xóa sạch những suy nghĩ linh tinh trong đầu, Chúc Tri Hi dùng công việc để khiến bản thân tỉnh táo.

Muốn tổ chức triển lãm, điều quan trọng nhất là phải quen thuộc với hiện vật trưng bày. Cậu dành cả buổi tối để đọc sổ tay sưu tầm, phân loại, sắp xếp lại, tìm ra những thứ mình hứng thú rồi đánh dấu, dự định sau này sẽ hỏi Phó Nhượng Di.

Phó Nhượng Di.

Cậu nhận ra mình hoàn toàn không thể nghĩ đến người này, chỉ cần hơi lơ đãng, sự tập trung khó khăn lắm mới duy trì được liền mất kiểm soát.

Cậu có chút lo lắng. Đêm giao thừa, điện thoại rung cả buổi tối, duy chỉ có khung chat của "[Góa phụ đẹp trai]" là im lặng, không một chút động tĩnh.

Chắc là về đến nhà rồi nhỉ?

Mình quan tâm làm gì chứ? Rõ ràng là anh ta cứ đuổi mình đi mà.

Cậu lại nhớ đến những lời rác rưởi của Chúc Tắc Nhiên, nói gì mà "tống cổ" cậu. Trong lòng cậu hiểu rõ nhân phẩm của Phó Nhượng Di tuyệt đối không làm ra chuyện như thế, hơn nữa, quy tắc bạn cùng phòng của bọn họ có ghi rõ, không được dẫn người về.

Quy tắc bạn cùng phòng. Cậu chợt nhớ đến một điều khác—tuyệt đối không can thiệp vào đời sống cá nhân của đối phương.

Chúc Tri Hi tỉnh táo lại, tắt điện thoại, mở sổ tay sưu tầm ra.

Cậu thức trắng cả đêm, miễn cưỡng xem hết các hiện vật triển lãm, sắp xếp ra một mạch nội dung sơ bộ, dự định bắt tay vào thiết kế không gian triển lãm. Nhưng vừa tiến hành bước này, cậu mới nhận ra một chuyện phiền toái.

[Thỏ hư: Thầy Phó, tôi phải làm việc, nhưng laptop lại ở căn hộ, bản thiết kế cũng nằm trong đó, tôi muốn về lấy.]

[Thỏ hư: Tôi sẽ không làm phiền anh đâu! Tôi lẻn vào thật khẽ, lấy laptop rồi lặng lẽ chuồn đi, như một tên trộm nhỏ vậy, tôi hứa đó.]

[Thỏ hư: Hạn chót là nửa tiếng, nếu anh không từ chối thì tôi coi như anh đồng ý đấy.]

Nửa tiếng sau, cậu xuất hiện đúng giờ dưới tòa nhà chung cư và nhận được tin nhắn của Chu Minh.

[Chu Minh: Vậy thì hai giờ rưỡi chúng ta gặp nhé? Khi nào cậu đến nhớ bảo tôi, tôi ra đón cậu.]

[Chu Minh: Cậu uống cà phê không? Để tôi gọi trước.]

Chúc Tri Hi đang phiền lòng vì ai đó không hồi âm nên chỉ đáp lại một câu "Không cần đâu" rồi thoát ra. Cậu nhấn vào khung chat ghim ở hàng đầu, kéo lên kéo xuống, xác nhận lại lần nữa.

[Góa phụ đẹp trai] vẫn chưa trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!