Chương 18: Kỳ Mẫn Cảm Tới Sớm – Cậu Có Ngại Nếu Tôi Ôm Cậu Không?

Giọng nói đó bám sát không rời.

Phó Nhượng Di cau mày, không thèm nhìn, lập tức xoay người  về hướng ngược lại với nơi phát ra âm thanh.

Người đó là do bị ảnh hưởng nên vô tình để lộ, hay là đã nhận ra pheromone của anh, cố ý phát tán nhiều pheromone Omega đến mức này để gây chú ý, hiện tại không thể biết được.

Nếu là trường hợp sau, Phó Nhượng Di cảm thấy cậu ta thật sự điên rồi. Trong một tình huống nguy hiểm như vậy mà ngay cả sự an toàn của bản thân cũng không quan tâm?

Nhưng thực sự thì nó đã có tác dụng.  mẫn cảm trực tiếp bùng phát sớm.

"Phó…"

Ngay giây tiếp theo, tay anh bất ngờ bị nắm lấy. Phó Nhượng Di giật mình, thái dương giật một cái, sắc mặt thay đổi, theo phản xạ rụt mạnh tay lại.

Nhưng ngay khi tách ra, bàn tay anh lại bị nắm lấy lần nữa, thậm chí còn chặt hơn. Một bàn tay rất ấm áp.

"Phó Nhượng Di!"

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với đôi mắt trong sáng kia.

"Sao anh vậy? Là tôi mà!" Người kia thở hổn hển, gò má ửng đỏ, hai tay nắm chặt lấy tay anh, giống như tối qua.

"Cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi! Mệt chết tôi mất, lúc nãy vòng tay của anh suýt rơi xuống cống thoát nước đấy, may mà tôi nhanh tay bắt kịp ngay giây cuối cùng…"

Chính khoảnh khắc đó.

Đing đing đing — Tiếng chuông vang lên, âm nhạc bắt đầu, những hộp quà màu vàng dưới gốc cây thông Noel khổng lồ đồng loạt sáng lên, rực rỡ đến hoa mắt. Trên cây thông, từng vòng ánh sáng trắng bạc nhấp nháy theo nhịp điệu từ trên xuống dưới. Bầu trời đêm tràn ngập những bông tuyết trắng, màn đèn tua rua lần lượt bật sáng, từng sợi, từng sợi, rực rỡ chói mắt.

Tất cả phản chiếu trong đôi mắt Chúc Tri Hi, xinh đẹp đến mức như có ma lực.

"Sao mặt mũi anh nhợt nhạt thế?"

Chúc Tri Hi giúp anh đeo lại vòng tay, khẽ nhíu mày, cảm thấy không ổn. Tay của Phó Nhượng Di vốn luôn mát mẻ, tại sao bây giờ lại nóng như vậy?

Cậu giơ tay lên, chạm vào trán anh: "Anh không bị ốm chứ?" Từ trán trượt xuống đến cổ càng nóng đến mức khó tin.

"Anh bị sốt sao? Sao tự nhiên lại nóng thế này? Có lạnh lắm không?" Chúc Tri Hi vội vàng cởi khăn quàng cổ của mình ra, quấn quanh cổ anh.

Nhưng rất nhanh sau đó cậu nghe thấy một giọng nói lạ gọi tên Phó Nhượng Di cách đó không xa.

"Thầy Phó."

Phó Nhượng Di không quay đầu lại. Chúc Tri Hi thấy kỳ lạ, cậu ngó một chút, bắt gặp một khuôn mặt xa lạ.

Người đó trông có vẻ không lớn tuổi lắm, mang dáng vẻ của sinh viên, đường nét tinh xảo, nhìn một cái liền biết là một Omega. Nhưng biểu cảm của cậu ta có hơi kỳ lạ, như thể rất đau khổ, đôi mắt đỏ hoe.

Dù xung quanh người đông đến mức khó mà nhúc nhích, cậu ta vẫn cố gắng chen về phía bọn họ, vẫn kiên trì gọi tên Phó Nhượng Di, như thể không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc.

Không hiểu sao, Chúc Tri Hi đột nhiên nhớ đến Omega mà Phó Liêu Tinh nhắc đến lúc ăn trưa.

Trực giác của cậu luôn rất chuẩn.

Chỉ mải suy nghĩ về chuyện này, cậu quên mất tay mình vẫn đang giữ khăn quàng cổ.

Là người này sao?

Vừa nghĩ tới đây, cậu bất giác dùng lực, kéo mạnh khăn quàng cổ, mà khăn quàng lại siết lấy cổ Phó Nhượng Di.

Thế là cả người anh liền bị kéo về phía trước, chạm vào ngực cậu, đầu mũi suýt nữa cũng va vào nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!