Cậu không ngờ anh sẽ hỏi trực tiếp.
Chúc Tri Hi bỗng nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng:
"Thì ý là… giống như… lúc ngủ thì trần như nhộng, khi bị gọi dậy vội quá nên túm bừa cái gì đó tròng lên người vậy thôi. Nhìn đúng là hơi d*m d*c thật."
Cậu không nói ra thành lời, chỉ lầu bầu trong miệng vài tiếng như tiếng muỗi kêu, sau đó chuyển chủ đề.
"Đồ ngủ của anh thoải mái thật đấy."
Chúc Tri Hi sờ lên áo ngủ, không khách sáo chút nào: "Chồng ơi, tặng em một bộ đi~."
"Tự mua."
"Quỷ hẹp hòi."
Cậu lầm bầm mấy câu, nhưng nhỏ quá nên Phó Nhượng Di không nghe rõ, nhưng anh chắc chắn là chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
"Thôi đi xuống đi, tôi…"
Còn chưa nói hết câu, Chúc Tri Hi bỗng cảm thấy có gì đó sai sai, một dòng chất lỏng ấm nóng tràn xuống từ mũi. Cậu phản ứng cực nhanh, giơ tay lên hứng rồi lập tức ngửa đầu chạy vào nhà vệ sinh.
"Ưm! Tại sao mình lại bị chảy máu mũi nữa vậy?"
Từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống bồn rửa mặt màu trắng . Chúc Tri Hi vặn vòi nước, dòng nước ào ào làm loãng vết máu, loang thành một màu hồng nhạt.
Vẻ mặt cậu trở nên vô cùng đau khổ, liếc nhìn đồng hồ đếm ngược – lại bốc hơi vài giờ nữa.
Tim bỗng đập nhanh. Trong đầu cậu như có tiếng chuông vang lên – đây là lời nhắc nhở tươi đẹp của cái chết.
Những ngày qua, cậu cứ ngỡ mình đã nắm được cọng rơm cứu mạng, sống có hơi lâng lâng, thậm chí còn bắt đầu lo chuyện bao đồng.
Còn bốn mươi sáu ngày. Phải đi tái khám rồi. Không biết cái máy chết bầm kia có tìm ra được bệnh của cậu không.
Tách… tách… Máu vẫn đang nhỏ xuống.
Chúc Tri Hi rút khăn giấy, nhét vào mũi, ngửa đầu ra sau, định bảo Phó Nhượng Di xuống ăn trước. Nhưng ngay giây tiếp theo, một luồng hơi lạnh đột ngột ập tới sau gáy cậu.
Phó Nhượng Di đi vào cửa phòng tắm. Ngón tay mát lạnh của anh đặt lên sau cổ cậu, dùng ít sức, ép cậu cúi đầu xuống.
"Anh làm gì đấy?" Thật khó hiểu. Suýt nữa thì Chúc Tri Hi đã hét lên.
Nhưng ngay sau đó, Phó Nhượng Di đã rút khăn giấy thấm đầy máu trong mũi cậu ra, tiện tay vứt vào thùng rác.
"Cúi đầu xuống."
Giọng anh trầm trầm, đưa tay trái ra, dùng ngón trỏ và ngón cái bóp chặt hai bên cánh mũi cậu, ngay đoạn dưới vách ngăn .
"Ưm!" Chúc Tri Hi nhíu mày, kêu lên một tiếng bất mãn, nhưng vì mũi bị bóp chặt, giọng cậu nghe cứ như vịt Donald bị tóm đuôi vậy.
Phó Nhượng Di không nói gì, chỉ giữ chặt như vậy, rồi vươn tay phải rút hai chiếc khăn trắng trên giá, vặn vòi nước, chỉnh về mức lạnh, nhúng ướt một chút. Một cái đưa cho Chúc Tri Hi, cái còn lại giữ trong tay.
"Cầm lấy, đắp lên trán." Giọng anh chẳng có chút cảm xúc nào.
Chúc Tri Hi bỗng cảm thấy anh rất hợp làm bác sĩ. Cậu ngoan ngoãn nghe lời, nhìn chiếc khăn một chút rồi đặt lên trán.
Ngay sau đó, một luồng hơi lạnh lại ập tới sau gáy, làm cậu rụt vai lại. Chiếc khăn lạnh còn lại đã bị Phó Nhượng Di áp lên cổ cậu.
"Lạnh quá…" Vịt Donald yếu ớt lầm bầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!