"Rắc" một tiếng, trong lúc thất thần, Chúc Tri Hi vô tình cắn vỡ viên kẹo. Phần nhân vị nho chảy ra, hơi chua.
Nghe được câu trả lời, cậu vừa thấy ngại, lại vừa muốn bật cười.
"Kẹo cưới nhà mình ngon thật đấy. Mua ở đâu thế? Tôi mua thêm một ít mang tặng anh tôi với mấy người khác."
"Không cần, ở nhà vẫn còn một thùng." Phó Nhượng Di hít sâu một hơi, quay lưng lại.
Anh đột nhiên nhận ra từ "nhà" có thể mang nghĩa khác, liền vội vàng bổ sung thêm: "Ý tôi là ở căn hộ bên kia."
"À." Chúc Tri Hi vươn tay lau tóc, loanh quanh sau lưng ghế anh một lúc rồi mới ngồi xuống sofa.
Cậu yên lặng một lát, rồi khịt mũi thử thăm dò: "Khuya thế này rồi, anh không nghỉ ngơi à?"
Phó Nhượng Di lạnh lùng đáp: "Nếu cậu có ý kiến về thời gian làm việc của tôi, cậu có thể viết tâm thư gửi lên liên hợp quốc."
"Thôi, khỏi viết." Chúc Tri Hi cười khẽ hai tiếng, duỗi dài hai chân, đung đưa vài cái rồi cúi người xuống nhổ một cục bông nhỏ trên thảm, "Tôi chỉ đang nghĩ, nếu… nếu giờ tôi lên giường ngủ trước thì anh có cảm thấy tôi vô lễ không?"
Thật ra câu này cũng kỳ kỳ.
Gì mà vô lễ với chả lễ phép chứ? Nghe cứ như cậu định kéo chăn vỗ giường mời anh lên ngủ chung với mình không bằng.
Quả nhiên, Phó Nhượng Di không trả lời.
"Vậy tôi ngủ trước nhé?" Chúc Tri Hi đứng dậy, chỉnh lại bộ đồ ngủ rộng thùng thình trên người rồi kéo chăn chui tọt vào.
Chiếc giường rất thoải mái, mang theo một mùi hương sạch sẽ khoan thai, nhưng không giống với mùi trên người Phó Nhượng Di.
Hình như lâu rồi anh chưa về đây ngủ.
Chúc Tri Hi nằm nghiêng, kéo chăn lên mặt, che kín cằm và mũi, chỉ để lộ đôi mắt to tròn. Cậu bất động, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng đang làm việc của Phó Nhượng Di
Thực ra lúc Phó Nhượng Di không nói gì, trông anh đúng là rất đẹp trai. Dĩ nhiên một phần nguyên nhân chắc chắn đến từ bộ gen của một Alpha cấp cao. Nhưng anh vẫn khác biệt với tất cả những Alpha mà Chúc Tri Hi từng gặp.
Dù là những người được giáo dục cao cấp, xuất thân từ gia đình thuộc giới tinh hoa, Alpha vẫn không thể nào thoát khỏi bản năng dã thú từ trong xương tủy – mạnh mẽ, độc đoán, khát dục, ánh mắt mang theo d*c vọng tự nhiên của chó sói. Cấp bậc càng cao, bản năng săn mồi càng mãnh liệt.
Nhưng Phó Nhượng Di thì hoàn toàn không có.
Anh như cách ly khỏi mọi ham m/uốn, ít nói, lạnh lùng, cô độc, cách biệt với thế giới bên ngoài. Ngoài đống tài liệu chất cao như núi, ngoài những mảnh sứ, gạch vụn và hài cốt vùi sâu dưới lòng đất ra, dường như chẳng có gì có thể lay động được anh nữa.
Ngay cả khi ở nhà, ngồi vào bàn ăn với gia đình, anh vẫn mang theo một lớp rào chắn vô hình, ngăn cách bản thân với tất cả mọi người.
Anh giống như một cuốn sách dày cộp, bị lãng quên và để yên quá lâu, quá tối nghĩa, vừa nhìn đã thấy sợ, khiến người ta khó mà lấy hết dũng khí để lật giở.
Ánh mắt từ bóng lưng di chuyển sang chiếc vòng tay trên bàn, Chúc Tri Hi hơi thất thần.
Không biết khi vào kỳ mẫn cảm, anh sẽ trở nên như thế nào? Có khi nào chẳng thay đổi chút nào không.
Cậu từng thấy Alpha trong kỳ mẫn cảm biến thành chú chó ngốc, cũng thấy kẻ mất hết nhân tính, tất nhiên cũng có loại đa sầu đa cảm như Lương Dĩ Ân – bình thường rất lạnh nhạt, nhưng đến kỳ mẫn cảm thì lại khóc nhè.
Còn Phó Nhượng Di thì sao?
Anh vượt qua kỳ mẫn cảm như thế nào?
Tự nhiên, cậu nhớ đến bức ảnh Lương Dĩ Ân gửi cho mình, bức ảnh lan truyền khắp forum Đại học S. Alpha trong bức ảnh nhíu mày, đeo rọ chống cắn, bình tĩnh làm báo cáo.
Kỳ mẫn cảm mà vẫn tham gia hội nghị học thuật quan trọng như thế này, chẳng lẽ anh không bị ảnh hưởng bởi pheromone chút nào sao?
Đang miên man suy nghĩ, bỗng một tiếng "tách" vang lên, là tiếng tắt đèn bàn. Không hiểu sao cậu cũng nhắm mắt giả vờ ngủ theo phản xạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!