Chương 14: Suy Nghĩ Rối Bời – Vậy Tối Nay Chúng Ta Ngủ Kiểu Gì?

Rời khỏi nhà bếp, Phó Nhượng Di bình ổn lại cảm xúc của mình.

Anh hỏi một người giúp việc đi ngang qua, biết được Chúc Tri Hi đang ở bãi cỏ sau vườn. Bằng một cách khó hiểu, anh cảm thấy nhẹ nhõm rồi đi đến chỗ đó.

Bóng tối dày đặc, những ngọn đèn sao vàng rực rỡ treo đầy trên cây tùng bách. Trước đó không lâu, người làm vườn đã cắt tỉa cây cối ở sân sau, cành gãy vừa được dọn sạch vào buổi sáng. Anh đẩy cửa kính ra, cơn gió lạnh mang theo hương cỏ xanh không hợp mùa ùa vào mặt.

Men theo con đường lát đá cuội, Phó Nhượng Di băng qua khu vườn. Hai cây thường xanh rậm rạp che khuất tầm nhìn. Chưa đến bãi cỏ lớn, anh đã nghe thấy tiếng cười của Chúc Tri Hi.

"Không được, ta mệt rồi, phải ngồi nghỉ một chút." Âm thanh của Chúc Tri Hi đến gần hơn, bóng dáng cũng dần lộ ra qua những kẽ lá.

Cậu bỏ cuộc trong chơi rượt đuổi với chú chó nhỏ, đi đến bên băng ghế dài ngồi xuống.

Nhưng Ruby vẫn nhiệt tình ngậm quả bóng đuổi theo cậu, Phó Liêu Tinh cũng bước đến, ngồi cùng cậu trên băng ghế dài.

Phó Nhượng Di nghe thấy tiếng thở dài của em trai mình. Đây thường là dấu hiệu cậu ta sắp khơi mào một cuộc trò chuyện.

"Dù Ruby đã có tuổi, nhưng nó vẫn rất năng động." Phó Liêu Tinh nói, "Nhưng đây là lần *****ên nó thích một người lạ đến vậy, nó rất kén người đấy."

"Thật sao?" Giọng của Chúc Tri Hi mang theo ý cười.

Qua những tán lá chồng chéo, có một khoảng trống đủ để nhìn rõ cảnh tượng phía trước. Dưới ánh sáng mờ tối, Chúc Tri Hi cúi xuống, một lần nữa xoa đầu Ruby, vu. ốt v. e bộ lông dài của nó.

"Ta cũng rất thích mi đấy, Ruby. Sao lại có một chú chó đáng yêu như mi nhỉ?"

Giọng nói ngày càng gần. Bước chân của Phó Nhượng Di trở nên nhẹ nhàng, lúc đi lúc dừng. Đầu óc anh trở nên trống rỗng, đôi tay tê lạnh đến mức mất tri giác, dường như chỉ còn thính giác hoạt động.

"Ơ? Anh không đeo nhẫn cưới à?"

"À." Chúc Tri Hi liếc nhìn tay mình, "Vẫn chưa mua nữa."

"Chưa mua?" Phó Liêu Tinh bật cười, "Không thể nào. Anh em làm việc gì cũng lên kế hoạch trước, tuyệt đối không trì hoãn, huống hồ là chuyện quan trọng như vậy."

Chúc Tri Hi im lặng vài giây, có vẻ như đang nghĩ cách che đậy cho anh.

Cuối cùng, cậu mỉm cười nói: "Là tại anh quá kén chọn. Những chiếc anh ấy chọn anh không thích, nên cứ chần chừ mãi."

"Thật không?" Phó Liêu Tinh nghiêng đầu, "Anh ấy không phải kiểu người dân chủ thế đâu. Em cứ tưởng anh ấy sẽ tự quyết định. Lạ thật, đến giờ tất cả những chuyện liên quan đến kết hôn đều không giống phong cách của anh ấy chút nào."

Giọng của Chúc Tri Hi vẫn mang theo ý cười tùy ý như cũ, nhẹ nhàng nói: "Không giống anh ấy mới đúng chứ."

"Là sao ạ?"

"Một người luôn tuân theo quy tắc, quen với việc lên kế hoạch cho mọi thứ, bỗng một ngày phá vỡ nguyên tắc, phá vỡ kế hoạch, chẳng chuẩn bị gì mà vội vàng kết hôn. Như vậy chẳng phải rất lãng mạn sao?"

Phó Nhượng Di chậm rãi chớp mắt.

Anh thậm chí có hơi bội phục cách Chúc Tri Hi nói dối tự nhiên và tự tin đến vậy, như thể bọn họ thực sự đến với nhau theo cách đó.

Nhưng Phó Liêu Tinh sau khi nghe xong, lại im lặng chăm chú nhìn cậu rất lâu.

Một cảm giác bất an dâng lên, khiến Phó Nhượng Di khó chịu. Anh quyết định bước tới, chấm dứt cuộc trò chuyện vượt quá giới hạn này trước khi mọi chuyện lộ ra.

Tuy nhiên, em trai anh lại mở miệng trước.

"Nếu biết trước anh…" Phó Liêu Tinh hơi ngập ngừng lựa chọn từ ngữ, cuối cùng dùng một từ trung tính, "…thú vị. Thì em đã tự mình đi xem mắt rồi."

Bước chân khựng lại.

Cả khu vườn, bao gồm bãi cỏ trở nên yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng gió lướt qua tán lá và hơi thở hổn hển của chú chó nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!