Ánh sáng trong xe rất yếu. Nguồn sáng duy nhất là ánh đèn từ gara, chiếu xuyên qua kính chắn gió, chiếu sáng nửa dưới khuôn mặt dưới của Chúc Tri Hi. Dù vậy, đôi mắt cậu vẫn vô cùng sáng ngời.
Cậu không trả lời câu hỏi ngay lập tức, chỉ cười, ánh mắt lộ nét tinh nghịch.
Một lúc sau, tiếng "cạch" vang lên, Chúc Tri Hi tháo dây an toàn, dùng giọng gần như thì thầm nói với Phó Nhượng Di: "Tôi không biết nha."
Không biết.
Phó Nhượng Di vậy mà lại có hơi bội phục cậu. Đây là kinh nghiệm giả ngu được tích lũy sau nhiều năm đối diện với những người thích mình à? Hay là thiên phú bẩm sinh của cậu?
Người thông minh và khó nắm bắt như thế, rốt cuộc vì lý do gì lại thốt ra những thứ như "đồng hồ đếm ngược"? Thực sự quá mâu thuẫn, hoàn toàn không thể phân tích theo logic thông thường.
Trong khoảnh khắc nào đó, Phó Nhượng Di thậm chí bắt đầu nghi ngờ khoa học và chủ nghĩa duy vật, thử nghĩ về "giả sử". Giả sử cậu ta nói thật thì sao?
Nhưng chỉ trong một thoáng đó thôi.
Phó Nhượng Di chạm vào vòng tay, cảm thấy đau đầu, cũng chẳng buồn nghĩ nữa. Không nói thêm gì, anh im lặng cùng Chúc Tri Hi vào thang máy, lên phòng khách ở tầng 1, nơi anh còn phải đối mặt với nhiều chuyện khiến mình đau đầu hơn nữa.
Trái ngược với anh, ở những dịp như thế này, Chúc Tri Hi như cá gặp nước. Rõ ràng là lần đầu đến đây, nhưng cậu đã hòa nhập một cách tự nhiên, có thể trò chuyện với bất kỳ ai.
Ngược lại với cậu, Phó Nhượng Di mỗi khi về nhà phần lớn thời gian anh đều giam mình trong phòng. Nhưng bây giờ, vợ của anh đang trò chuyện rôm rả với ba mẹ anh trong phòng khách, còn bản thân anh thì trở thành người không thoải mái.
Mặc kệ cậu ta vậy. Thích nói thì cứ nói.
Khó khăn lắm mới chuẩn bị tâm lý xong, vừa mới đứng dậy định rời khỏi sofa, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay anh.
Chúc Tri Hi giống như có mắt mọc đằng sau gáy, lập tức phát hiện ra anh định trốn. Cậu quay mặt qua, giữ lấy cổ tay Phó Nhượng Di, nhẹ giọng hỏi:"Anh đi đâu thế?"
Lại cái giọng điệu dính dính nhão nhoét này nữa.
Phó Nhượng Di nhìn tay anh một cái, rồi nhìn về phía cậu: "Rót nước cho em."
"Ôi trời, mấy việc nhỏ này cứ để dì giúp việc làm là được rồi." Mẹ Phó giơ tay định gọi người giúp việc, nhưng Phó Nhượng Di đã lên tiếng trước.
"Thôi khỏi, em ấy không thích uống nước lọc." Anh vẫn đứng dậy, "Để con đi làm cho em ấy."
"Có trà đấy, trà ngon lắm, chú Trương vừa mang từ…"
Chúc Tri Hi cười một chút, vừa mở miệng thì chạm trán với Phó Nhượng Di.
"Con cũng không…"/ "Em ấy cũng không uống trà."
Cậu ngẩn ra một giây, đưa tay chạm nhẹ vào sống mũi, gãi đầu, cuối cùng chỉ cười với mẹ Phó, vành tai nhanh chóng ửng hồng.
Ánh mắt của mẹ Phó tràn ngập sự ngạc nhiên: "Lần *****ên mẹ thấy thằng bé này như vậy. Kết hôn xong đúng là khác hẳn, biết quan tâm người khác rồi."
Thật sao?
Chúc Tri Hi hơi nghi ngờ. Phải nói là"chiến thuật bảng câu hỏi khảo sát"của cậu phát huy tác dụng mới đúng.
Nhưng khi Phó Nhượng Di quay lại, đưa cho cậu một ly sô
-cô
-la nóng rắc đường bột và bột quế, Chúc Tri Hi thực sự sững sờ.
Cái này không có trong bảng câu hỏi khảo sát. Làm sao anh ta biết?
Cậu ngẩng mặt lên nhìn Phó Nhượng Di.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!