Chương 12: Tâm Tĩnh Như Mặt Hồ- Thầy Ơi Em Cũng Muốn Gặp Vợ Thầy

Chiều thứ Sáu, Phó Nhượng Di đang ở văn phòng hướng dẫn hai sinh viên sửa báo cáo đề tài, đồng thời thảo luận tiến độ với nghiên cứu sinh thạc sĩ do anh trực tiếp hướng dẫn.

Sắp hết giờ rồi nhưng các sinh viên vẫn chưa rời đi. Một giáo sư từ phòng bên cạnh qua nói chuyện phiếm, nói qua nói lại một hồi liền chủ đề chuyển sang Phó Nhượng Di.

"Thầy Tiểu Phó, kẹo cưới lần trước thầy tặng bọn tôi ngon thật đấy, giấy gói cũng đẹp nữa, con tôi thích lắm. Tôi tìm trên mạng mà không thấy loại nào giống, là của hãng nào vậy?"

Vừa nghe thấy hai chữ "kẹo cưới", mấy sinh viên lập tức trao đổi ánh mắt, đồng loạt dựng thẳng tai lên.

Phó Nhượng Di nở nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng đáp: "Xin lỗi, tôi cũng không rõ lắm. Là do người yêu của tôi chuẩn bị."

Giả cả đấy.

Chúc Tri Hi hoàn toàn không biết về chuyện kẹo cưới. Đây là do Phó Nhượng Di nhờ Lý Kiệu tìm người đặt làm đại đại.

Nhưng ngay khi vừa dứt lời, hai giáo sư kia lập tức trêu chọc:

"Chà chà, kết hôn rồi đúng là khác hẳn nha. Hạnh phúc quá!"

"Người ta là đôi vợ chồng son mới cưới mà! Nhưng thầy Tiểu Phó giấu kỹ thật đấy, trước đó chẳng có chút tin đồn nào, xong đùng một cái liền kết hôn luôn."

"Đúng vậy! Kết hôn sớm quá. Hôm đó lướt thấy bài đăng của thầy Tiểu Phó trên vòng bạn bè mà tôi còn tưởng là trò đùa Cá tháng Tư. Sao thầy không đưa vợ ra ngoài gặp gỡ mọi người, ăn chung bữa cơm rồi mình cùng làm quen?"

Phó Nhượng Di vẫn thản nhiên: "Em ấy tính cách hơi hướng nội, không quen chỗ đông người, nên cũng không tổ chức hôn lễ."

Hướng nội. Nói ra câu này chính Phó Nhượng Di cũng muốn cười.

"Thật à? Sao lại thẹn thùng vậy? Hay là thầy Tiểu Phó định "kim ốc tàng kiều" đấy?"

"Dù thế nào đi nữa, lần sau chúng ta tổ chức tiệc liên hoan, thầy Tiểu Phó nhất định phải đưa vợ theo đấy nhé. Không là bọn tôi không chịu đâu!"

Phó Nhượng Di cười nhẹ, nhưng cũng không đáp ứng. Đợi hai giáo sư rời đi, anh mới quay ghế lại, nhìn sang sinh viên của mình thì phát hiện cô nàng đang cầm điện thoại gõ chữ nhanh như bay.

"Tôi bảo sửa chỗ nào em đã sửa hết chưa?" Phó Nhượng Di hỏi.

Giọng nói của giáo sư bất ngờ vang lên làm cô sợ tới mức run tay, chiếc điện thoại cũng vì vậy mà rơi xuống.

Nhưng Phó Nhượng Di đã nhanh chóng đưa tay bắt lấy.

Anh đặt điện thoại lên bàn, đè lên bản báo cáo đề tài của sinh viên.

"Cảm ơn thầy ạ."

"Không có gì, cẩn thận chút."

Cầm cho chắc "công cụ gây án" của em đi.

Mọi người đều biết tính thầy Phó: dịu dàng, dễ gần, thân thiện, đôi khi còn có biết nói giỡn, nên dù bị bắt tại trận, cô cũng không hề sợ, thậm chí còn mặt dày cười toe toét.

"Thầy Phó ơi, vợ thầy mua kẹo cưới hiệu gì vậy ạ? Nghe bảo ngon lắm, tụi em có thể xin vài viên không?"

"Đúng đó, đúng đó!"

Ngay cả nghiên cứu sinh bên cạnh cũng hùa theo: "Thầy ơi, em cũng muốn ăn kẹo cưới! Cũng muốn gặp vợ thầy nữa! Sắp tới phòng thí nghiệm tổ chức tiệc liên hoan có thể mời vợ thầy đến được không?"

Mấy sinh viên ríu rít gọi "vợ thầy", ồn ào đến nỗi khiến anh đau cả đầu.

Phó Nhượng Di im lặng giây lát, rồi ngẩng lên nhìn cô sinh viên đặt câu hỏi *****ên.

Anh vẫn dịu dàng: "Sao lúc nói chuyện phiếm trên mạng thì em ăn nói lưu loát, ý tưởng dạt dào, hai tay gõ phím còn không kịp, mà khi viết báo cáo đề tài thì lại chật vật thế này?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!