Cậu nghiêm túc đến mức khiến Phó Nhượng Di cảm thấy có hơi ngu ngốc, hoàn toàn không nhận ra vị trí này riêng tư đến mức nào.
Người này thực sự không có khái niệm về ranh giới, cũng chẳng có ý thức phòng bị.
Đối với những người bạn gửi bưu thiếp cho cậu, cậu cũng chia sẻ những ký hiệu đặc biệt trên cơ thể mình như vậy sao?
Vậy thì còn gì là đặc biệt nữa.
Đặc biệt.
Phó Nhượng Di chợt nhận ra một vấn đề nghiêm trọng – bộ não đã vốn được tôi luyện vô số lần của anh, lại một lần nữa bắt đầu xuất hiện những từ ngữ nguy hiểm này.
Anh rất nghiêm túc dừng lại, cố gắng loại bỏ những khái niệm đó: Duy nhất, đặc biệt, chiếm hữu, thuộc về… Những ý nghĩ này chỉ mang lại cho anh những rắc rối không cần thiết.
Chúc Tri Hi nói xong liền ngồi xuống, thuận miệng bảo: "Mấy cái này khá riêng tư, giống như chỉ có cặp đôi thật sự yêu nhau hoặc vợ chồng mới biết."
"Thật sao?" Giọng điệu của Phó Nhượng Di lạnh hơn nhiều so với lúc nãy.
so với lúc nãy.
"Đúng vậy." Chúc Tri Hi trả lời rất tự nhiên, "Nốt ruồi này của tôi, nếu mặc quần jean thì vừa khéo bị che đi, bình thường sẽ không nhìn thấy."
Phó Nhượng Di chỉ nhìn cậu, rất im lặng.
"Vậy còn anh thì sao?" Chúc Tri Hi bất ngờ ném lại chủ đề trước đó, trước khi nhận được câu trả lời, cậu nhướng mi cười giành trả lời trước: "Tôi biết anh có một nốt ruồi trên hổ khẩu tay phải. Còn cả chỗ này nữa."
Cậu chạm nhẹ vào sau gáy: "Ở vị trí tuyến thể của anh."
Biểu cảm của Phó Nhượng Di trở nên kỳ lạ hơn.
"Sao cậu biết?"
"Tôi không giống một số người đâu, mắt tôi rất tốt." Chúc Tri Hi vẫn đắc ý như cũ, "Nhưng mấy cái đó ai cũng nhìn thấy, có cái nào bình thường không thấy được không?"
"Cậu không cần phải biết." Phó Nhượng Di cụp mắt, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, "Không ai bắt buộc cậu phải trả lời những câu hỏi như thế này, cho dù có thì cậu cũng có thể từ chối. Đó là sự xâm phạm đối với cậu."
Được thôi.
Chúc Tri Hi biết anh là một con trai cứng đầu khó mở miệng, ý thức về ranh giới cỡ lvl Vạn Lý Trường Thành, có thể hỏi đến mức này đã là rất khá rồi.
Cậu nhìn vào tờ bảng câu hỏi đã được điền kín, rất hài lòng và tràn đầy tự tin: "Xong rồi, tôi nghĩ chắc là đủ rồi. Không phải anh nói mấy ngày nữa sẽ đến nhà anh ăn cơm sao? Lần này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."
Phó Nhượng Di cảm thấy cậu có hơi quá ngây thơ.
Muốn nói dối mà không bị phát hiện, gần như là điều không thể.
"Làm mấy thứ này thực sự có tác dụng sao?"
"Sao lại không có tác dụng?" Chúc Tri Hi đặt bút xuống, nằm bò lên bàn, nghiêng đầu nhìn anh rất nghiêm túc: "Thấu hiểu lẫn nhau là chuyện rất khó."
"Thấu hiểu không phải là yêu." Phó Nhượng Di nói.
"Anh nói đúng." Chúc Tri Hi thừa nhận điều đó, đồng thời ngồi thẳng dậy, tiếp tục giải thích.
"Nhưng đôi khi, ngay cả các cặp đôi thực sự bên nhau cũng không thấu hiểu đối phương, chẳng qua họ bị ảnh hưởng bởi pheromone, sinh ra ha. m mu. ốn giao phối và sinh sản, rồi lầm tưởng đó là tình yêu."
"Thực tế, họ thực sự yêu nhau sao? Nếu đúng vậy, thế giới này đã không tồn tại nhiều bi kịch đến thế. Đó vốn dĩ không phải là yêu. Yêu thực sự không phải như vậy."
Phó Nhượng Di ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt nghiêm túc và chăm chú. Anh không hoàn toàn đồng tình, nhưng rất tôn trọng quan điểm của Chúc Tri Hi, không hề cắt ngang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!