Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Năm 2010.
Kì nghỉ hè năm đó, người đại diện của Chu Duyên Xuyên đã nhận cho anh một bộ phim cổ trang, hơn nữa còn diễn vai nam số 1, nữ số 1 không phải là ai khác, chính là Hà Tụng Nghị.
Hà An Nhiên đang ở trong phòng làm bài tập hè thì bị một cuộc điện thoại của Chu Duyên Xuyên kêu đi giúp việc, nguyên nhân là Chu Duyên Xuyên bỏ quên kịch bản ở nhà, cho nên anh nhờ cô đưa qua.
Trời rất nóng, Hà An Nhiên mặc một cái áo phông đơn giản, quần short, chân mang giày bạt [1], trong tay cầm cuốn kịch bản của Chu Duyên Xuyên.
[1] Loại giày được làm từ vải bạt, một loại vải có đặc tính siêu bền, thường được làm từ sợi bông hoặc sợi lanh. (Nguồn: Wikipedia)
Lúc Hà An Nhiên đến đó, người thứ nhất cô nhìn thấy không phải là Chu Duyên Xuyên, mà là Hà Tụng Nghị.
Bởi vì đóng phim nên trên người Hà Tụng Nghị còn đang mang trang phục diễn, váy dài màu xanh nhạt, vòng eo mảnh khảnh, dùng một đai lưng màu trắng bó lại, tóc chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc hình hoa lan [2] để cố định, làn da dưới ánh mặt trời vô cùng trắng sáng, đôi môi màu đỏ có ý cười nhạt, cả khuôn mặt nhìn rất xinh đẹp.
"Em gái An Nhiên, em đến rồi."
Lúc cô ấy cười rộ lên, trên má có hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ.
Hà An Nhiên nhìn cô ấy, nhàn nhạt vâng một tiếng, quen Hà Tụng Nghị khoảng một năm rưỡi, cô vẫn không thể có hảo cảm với cô ấy được, đặc biệt khi biết Hà Tụng Nghị có tâm tư với Chu Duyên Xuyên, cô càng không thể thích cô ấy.
Thích Chu Duyên Xuyên, đây là một bí mật mà Hà An Nhiên không dám nói với bất kỳ ai.
Hà Tụng Nghị thấy Hà An Nhiên lạnh lùng với mình như vậy, nói thật trong lòng cô ấy cũng không thoải mái. Hà Tụng Nghị cô luôn kiêu ngạo lạnh lùng, chỉ chủ động với người em gái này của Chu Duyên Xuyên, nhưng cô bé này trước nay chưa từng cho cô sắc mặt tốt, vĩnh viễn là bộ dạng không mặn không nhạt.
"Anh của em bảo chị ra đây đón em, chúng ta vào thôi."
Lúc cô đi vào, Chu Duyên Xuyên đang ngồi trên ghế của anh nghỉ ngơi, tùy ý để chuyên viên trang điểm dặm lại lớp nền.
Anh mặc một bộ đồ màu trắng, trên ống tay áo có thêu vài cành trúc nhìn rất tao nhã, eo mang đai ngọc, dù anh chỉ ngồi đó cũng mang một phong thái vô cùng thanh cao, khiến người ta cảm nhận được sự phú quý thanh nhã.
Hiển nhiên anh cũng nhìn thấy cô, đôi mắt hẹp dài dịu dàng nhìn cô.
"Duyên Xuyên, em gái An Nhiên đưa kịch bản đến cho cậu rồi này." Hà Tụng Nghị đi đến bên cạnh Chu Duyên Xuyên.
Lúc này, chuyên viên trang điểm đã chỉnh trang cho anh xong, Hà An Nhiên liền đưa kịch bản trong tay cho anh.
"Duyên Xuyên, mình hâm mộ cậu quá, có được một người em gái như vậy, vừa thông minh vừa đáng yêu." Hà Tụng Nghị ngồi xuống, vẻ mặt hâm mộ nói với Chu Duyên Xuyên.
Chu Duyên Xuyên không nhìn cô ấy, ngược lại nhìn Hà An Nhiên, anh nhẹ nhàng mỉm cười, nói: Đến đây ngồi.
Hà An Nhiên vốn đã nóng không chịu nổi, hơn nữa chỗ Chu Duyên Xuyên rõ ràng có đặt một cái quạt điện, nghe anh nói vậy cô liền cầm một cái ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh anh.
"Anh Chu, chuẩn bị một chút, sắp đến anh rồi."
Đang nói chuyện thì có người phụ trách chạy đến gọi Chu Duyên Xuyên. Chu Duyên Xuyên gật đầu với anh ấy.
"Anh phải ra đóng phim rồi, bên ngoài nóng lắm, em cứ ngồi đây một lát rồi về." Chu Duyên Xuyên đứng lên, nói với Hà An Nhiên.
Em chờ anh.
Sao?
"Em nói em chờ anh về nhà."
Chu Duyên Xuyên sửng sốt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!