Chương 72: Từ biệt

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

"An Nhiên, cậu làm sao thế?" Tống Trân rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, mở miệng hỏi cô, nếu còn không mở miệng, cô ấy thật sự sẽ bị nghẹn chết.

Con ngươi rời rạc của Hà An Nhiên lúc này mới tỉnh táo lại, cô quay đầu nhìn cô ấy.

"Vừa rồi mình đụng phải Bùi Nhạc."

"Bùi Nhạc? Đụng phải cô ta, sau đó?" Đụng phải Bùi Nhạc cũng không đến mức mất hồn mất vía vậy đi?

"Mình thấy Bùi Nhạc đang ở cùng một người đàn ông khác."

"Ở cùng thì ở… Cái gì?" Bàn tay đang cầm lái của Tống Trân bỗng nắm chặt.

"Không phải cô ta và Từ Diễm đang bên nhau sao?"

"Bùi Nhạc nói cô ta chưa từng ở bên Từ Diễm. Cô ta còn nói, nếu không thể ở bên người mình thích, vậy ở bên ai cũng đâu có gì khác nhau."

Tống Trân im lặng.

Bùi Nhạc rốt cuộc là thích Từ Diễm đến bao nhiêu, các cô rõ hơn bất cứ ai khác, nhưng bây giờ…

Hà An Nhiên không nói cho Tống Trân, Bùi Nhạc còn nói người Từ Diễm thích, vẫn luôn là cô.

Trong xe im lặng một lúc lâu, Tống Trân mở miệng trước:

"Quên đi, không cần nghĩ nhiều như vậy, rất nhiều chuyện không thể khống chế được. Tuy rằng rất đáng tiếc nhưng chúng ta vẫn phải tôn trọng sự lựa chọn của người ta, không phải sao?"

Hà An Nhiên không thể nói vì sao, chỉ cảm thấy trong lòng buồn đau.....

Vào một buổi tối, Hà An Nhiên xuống tầng vứt rác, cô ném rác vào thùng, lúc chuẩn bị lên tầng thì lại bỗng nhiên nhìn thấy Từ Diễm đang đứng cách cô không xa.

Dường như Từ Diễm không chú ý đến cô, bởi vì anh đang cúi đầu hút thuốc, cô nhìn thấy làn khói màu xám trắng bay ra từ miệng anh, nhanh chóng bị thổi tan trong gió đêm.

Từ Diễm. Cô mở miệng gọi anh.

Hà An Nhiên kêu rất bất ngờ, Từ Diễm không kịp chuẩn bị, bị thuốc lá làm sặc, anh cúi người ho khan, nhìn qua có vẻ chật vật không nói nên lời.

Thấy thế, cô bước nhanh qua chỗ anh.

"Không có việc gì chứ?" Cô quan tâm hỏi.

Từ Diễm hắng giọng: Không sao.

Sao anh lại ở đây?

Từ Diễm dập tắt điếu thuốc trong tay, cười với cô.

Hà An Nhiên còn chưa phục hồi tinh thần lại từ nụ cười kì lạ của anh thì đã nghe thấy anh nói một câu:

"Anh đến là để tạm biệt em."

"Tạm biệt, anh phải đi đâu à?"

"Ừ, đến Hạ Môn, phòng làm việc của bọn anh giờ đã chuyển đến Hạ Môn, chắc là sau này sẽ ở Hạ Môn phát triển."

"Không phải ở Bắc Kinh rất tốt sao, vì sao lại đến Hạ Môn?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!