Chương 42: Cơ hội lớn

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Lúc Hà An Nhiên nhìn xuống bên dưới lần nữa thì đã không còn bóng dáng hai mẹ con Đường Giai, trên gương mặt thong dong của cô nở nụ cười lạnh.

Đường Giai, bà tưởng tôi vẫn là Hà An Nhiên trước kia sao? Chuyện trước kia tôi không so đo với bà không có nghĩa là tôi đã quên, tốt nhất là bà đừng quấy rầy người nhà tôi lần nữa, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà.

Lên tầng chín, Hà An Nhiên đẩy cửa đi vào, trên mặt mang theo nụ cười nhạt.

Đi đâu đó? Tôn Duyệt ngẩng đầu nhìn cô.

"Ra ngoài nghe điện thoại thôi." Cô cười với cô ấy.

Tôn Duyệt gật đầu, sau đó tiếp tục vẽ.

Hà An Nhiên cúi đầu, cô nhìn một chấm đen loang ra trên tờ giấy trắng tinh, bức tranh này xem như đã hỏng.

Cô lấy ly nước bên cạnh, vẩy nước vào giấy vẽ, bức vẽ ngay lập tức bị nước làm loang lổ, trở thành một bức tranh thủy mặc.

Đồng hồ quả lắc trong phòng làm việc phát ra tiếng đinh đoong, đã mười hai giờ.

Phòng làm việc vốn đang yên ắng bắt đầu có tiếng động, dần dần tiếng động càng lúc càng lớn.

"Ăn gì đây ăn gì đây?"

Giờ ăn cơm chính là giờ mà phòng làm việc náo nhiệt nhất, bởi vì công việc của mấy người họ yêu cầu tĩnh, lúc làm việc phải hòa mình vào tác phẩm, chỉ có đến giờ cơm, mọi người mới bắt đầu sinh động hơn.

"Gọi cơm thịt nướng đi."

Hà An Nhiên nói.

"Chị An Nhiên, cơm thịt nướng này bọn em chán lắm rồi, còn ăn nữa à?" Tiểu Điềm kêu rên.

Chị An Nhiên…

"Trưa nay ăn cơm thịt nướng, tối nay chị mang các em đi ăn lẩu, chị biết một quán lẩu lâu đời, hương vị siêu tuyệt."

Hà An Nhiên không ngẩng đầu lên, chỉ nói.

Phòng làm việc lập tức lặng ngắt như tờ, vài giây sau...

"Ăn nhiều cơm thịt nướng tốt cho cơ thể."

"Ăn cơm thịt nướng đi, em muốn ăn cơm thịt nướng."

"Chị Duyệt, gọi cơm thịt nướng."

Tôn Duyệt ngây ngốc nhìn một đám người thay đổi sắc mặt thần tốc, nhưng cô ấy vẫn gọi điện thoại đặt cơm thịt nướng.

Đặt cơm xong, Tôn Duyệt lại gần Hà An Nhiên:

"Hôm nay cậu muốn ăn cơm thịt nướng à?"

Hà An Nhiên ngẩng đầu nhìn cô ấy: Ừ, rất muốn ăn.

Tôn Duyệt cứ cảm thấy Hà An Nhiên là lạ, không quá thích hợp, nhưng cô lại không thể nói lạ ở chỗ nào.

Khoảng mười lăm phút sau, cơm thịt nướng đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!