Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Hà An Nhiên ngoan ngoãn nằm trong ngực Chu Duyên Xuyên, nhắm mắt hưởng thụ, vốn chỉ định nhắm một lát, ai ngờ vừa nhắm mắt đã ngủ luôn. Chu Duyên Xuyên thấy Hà An Nhiên nằm trong ngực mình ngủ tiếp thì nở nụ cười khổ, người này sao có thể ngủ nhanh như vậy, anh đành phải bế cô vào phòng ngủ.
Anh ngồi bên mép giường nhìn cô, nhìn sang đồng hồ thì chỉ mới bốn rưỡi, anh suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn xốc chăn nằm xuống.
Chu Duyên Xuyên không biết vì sao anh thích Hà An Nhiên, vô cùng thích, thích cô lạnh nhạt, thích cô ngoan ngoãn, ngẫu nhiên sẽ xù lông và giảo hoạt, mỗi nụ cười mỗi cái nhăn mày của cô đều khiến anh cảm thấy rất đáng yêu.
Ôm cô, cơn buồn ngủ cũng từ từ ập đến, anh dần dần nhắm hai mắt lại. Bên ngoài mưa to tầm tã, từng trận tiếng sấm vang lên, trong phòng ngủ nho nhỏ lại vô cùng êm đềm.
Chu Duyên Xuyên ngủ một giấc đến hơn sáu giờ, lúc anh rời giường, Hà An Nhiên vẫn chưa tỉnh. Anh đắp chăn lại cho cô rồi mới đi ra ngoài.
Anh vừa bước ra, Yoyo đã tung tăng chạy đến chỗ anh.
"Đói bụng rồi phải không?" Anh nói với Yoyo.
Anh vừa nói vừa đi lấy đồ ăn cho chó, đổ một ít vào khay rồi mới đi vào phòng bếp.
Anh mở tủ lạnh ra, bên trong không còn đồ ăn nữa, chỉ còn một ít rau dưa lộn xộn, không có thức ăn mặn. Hai người vừa từ Chiết Giang trở về, còn chưa kịp chất đồ vào tủ lạnh.
Vì thế anh mặc áo khoác vào, đi giày ở huyền quan, lấy dù rồi ra cửa.....
Ầm ầm ầm.
Hà An Nhiên bị tiếng sấm ngoài cửa sổ đánh thức.
Lúc cô tỉnh lại, trong phòng ngủ chỉ mở một ngọn đèn bàn nho nhỏ, cũng chỉ có một mình cô, cửa phòng ngủ thì lại mở.
Chu Duyên Xuyên?
Cô gọi với ra ngoài cửa, đợi vài giây vẫn không thấy Chu Duyên Xuyên bước vào, thay vào đó là Yoyo đang thăm dò tiến vào.
Yoyo đến bên giường, dùng đầu cọ cọ mép giường.
Biết rõ nó không có khả năng trả lời cô, nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi:
"Chu Duyên Xuyên đâu?"
Hà An Nhiên đi dép lê đi ra ngoài nhìn khắp nơi, phòng khách phòng bếp phòng tắm đều không có bóng dáng của anh.
Chu Duyên Xuyên?
Bên ngoài mưa lớn như vậy, anh lại đi đâu rồi? Lúc cô đang định gọi điện thoại cho anh thì cửa mở ra.
Trong tay Chu Duyên Xuyên xách theo túi thức ăn, anh nhìn Hà An Nhiên đang đứng giữa phòng khách.
Dậy rồi à.
Hà An Nhiên đi đến bên cạnh anh: Anh đi siêu thị à?
Anh quơ quơ nguyên liệu nấu ăn trên tay: Đúng vậy.
"Anh cứ đi như vậy không sợ bị người ta chụp được sao?" Vẻ mặt Hà An Nhiên đầy lo lắng.
Chu Duyên Xuyên thay dép xong thì đi qua, anh ôm eo cô, cùng cô đi vào phòng bếp.
"Anh đeo khẩu trang, không sao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!