Chương 32: Aphrodite

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Giải thích tên chương: Aphrodite (Venus) là vị nữ thần đại diện cho tình yêu, sắc đẹp và dục vọng trong thần thoại Hy Lạp.

_________________

Bữa cơm tối nay là bốn người họ cùng nhau ăn, cũng may Tống Trân mua nhiều thức ăn, nếu không thì thật sự không đủ cho bốn người họ.

Ăn cơm xong, hai người Chu Duyên Xuyên rất biết ý, ôm Yoyo tạm biệt xong liền đi, lưu lại Tống Trân và Tề Nghiễm Ninh thu dọn tàn cục.

"Em cứ để đó, anh làm cho."

Tề Nghiễm Ninh ngăn Tống Trân lại. Người ta đã nấu cơm cho anh, cũng không thể để người ta rửa bát luôn được.

Tống Trân cũng không ngại ngùng, nếu anh đã nói anh dọn thì cô đành ngừng tay để anh dọn vậy.

Tề Nghiễm Ninh ở trong phòng bếp rửa bát, cô thì dựa vào cửa phòng bếp nói chuyện với anh.

"Hôm nay cơm ngon không?"

Tề Nghiễm Ninh gật đầu với cô: Ngon.

Tống Trân thỏa mãn mỉm cười, đương nhiên anh sẽ cảm thấy ngon, trù nghệ của cô đâu phải là khoác lác. Nhà cô kinh doanh nhà hàng, bố nổi danh là đầu bếp hàng đầu, mẹ là nhà phê bình giới ẩm thực, cho nên mới nói bố mẹ cô là trời sinh một đôi, tình yêu của hai người cũng bắt nguồn từ mỹ thực.

Có một người bố là đầu bếp, trù nghệ của cô muốn không tốt cũng khó.

"Lần sau em lại làm cho anh tiếp, được không?"

Hai chữ được không cuối cùng mềm mại câu ngươi, ăn sâu đến tận lòng anh, khiến anh không khỏi ma xui quỷ khiến gật đầu với cô.

Được.

Nói xong, anh mới ý thức được mình vừa nói gì, nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, sao anh có thể thu hồi lại được?

Thu dọn xong, Tống Trân cũng phải về.

Cô nhìn Tề Nghiễm Ninh, nói: Em không lái xe.

Anh đưa em về.

Tống Trân mím môi, mục đích thực hiện được.

Vậy phiền anh.

Tề Nghiễm Ninh nhìn Tống Trân cười đến hai mắt cong cong, cũng nở nụ cười theo. Anh lấy chìa khóa xe trên bàn trà, hai người cùng nhau đi xuống tầng.

Dọc theo đường đi, Tống Trân rất yên lặng.

Lúc anh lái xe, cô cũng tự giác không quấy rầy, nhưng ánh mắt trần trụi của cô khiến Tề Nghiễm Ninh cảm giác như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Vì sao anh luôn có ảo giác ánh mắt Tống Trân nhìn mình như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống anh?

Đương nhiên là Tống Trân không biết trong đầu Tề Nghiễm Ninh nghĩ gì, cô chỉ đơn thuần là muốn nhìn anh, nhìn sườn mặt hoàn mỹ không chút tì vết của anh, tim cô lập tức đập loạn như nai con.

Ánh mắt cô dừng trên môi anh, lúc hai người họ đóng phim đã từng có vài cảnh hôn, nhớ đến đôi môi mềm mại ướt át, Tống Trân cảm thấy bắt đầu miệng đắng lưỡi khô, cô nuốt nước miếng theo bản năng.

Vốn cô chỉ muốn nhẹ nhàng nuốt nước miếng, nhưng ai ngờ nuốt như vậy không phải nhẹ nhàng mà là ực một tiếng thật vang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!