Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Đang ăn cơm, đột nhiên có điện thoại gọi đến, màn hình hiển thị là Từ Diễm.
Hà An Nhiên.
Vừa bắt máy, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói trầm thấp giàu từ tính của Từ Diễm. Hà An Nhiên không thể không thừa nhận giọng của Từ Diễm rất êm tai, không hổ là đại thần nổi danh trong ngành lồng tiếng.
"Anh tìm em có việc gì?"
"Không có việc gì thì không thể tìm em à?" Từ Diễm đè thấp giọng, nghe có chút cảm giác bi thương.
Bớt làm bộ đi. Hà An Nhiên khịt mũi coi thường.
"Hà An Nhiên, em đúng là càng ngày càng không đáng yêu."
Hà An Nhiên không còn gì để nói, trước nay cô chưa từng là người đáng yêu.
"Em đúng là cái đồ không tim không phổi." Từ Diễm mắng.
"Có việc gì thì nói đi, không có gì thì em cúp máy đây."
Từ Diễm ở đầu bên kia bị ngữ khí của Hà An Nhiên làm giận quá hóa cười: Em quá lạnh lùng.
Hà An Nhiên yên lặng trợn trắng mắt, không để bụng.
So (Thì sao)?
"Cũng chỉ có em mới dám đối xử với anh như vậy. Quên đi, không vòng vo với em nữa, vài ngày nữa anh về Bắc Kinh."
"Thu âm bên kia kết thúc rồi à?"
"Cũng gần, giờ đang làm vài việc cuối cùng."
Hai người nói chuyện phiếm một lát mới cúp điện thoại. Cúp máy xong, cơm cũng đã nguội, Hà An Nhiên không buồn ăn, tùy tay ném hộp cơm vào thùng rác.
Từ Diễm?
Tôn Duyệt ngồi đối diện ngẩng đầu hỏi cô.
Ừ. Cô gật đầu.
"Anh ấy tìm cậu làm gì thế?" Tôn Duyệt nói chuyện, giọng điệu đã thay đổi.
Hà An Nhiên mặt không đổi sắc, dường như đã thành thói quen:
"Vài ngày nữa anh ấy về Bắc Kinh."
Nghe vậy, Tôn Duyệt buông hộp cơm, kéo ghế dựa lại chỗ cô, vẻ mặt thần bí nói: Ồ, về Bắc Kinh à.
Hà An Nhiên nhìn cô ấy, không đáp.
"Nhiều năm như vậy. Nói thật, có một người ưu tú như Từ Diễm ở bên cạnh, cậu vẫn không có cảm giác gì à?"
Cảm giác gì?
Tôn Duyệt câm nín, người phụ nữ này đúng là thờ ơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!