Chương 13: Yoyo ở nhà anh

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Hà An Nhiên tắm rửa xong nhưng vẫn đứng rất lâu trong phòng tắm, cô đang do dự không biết phải về phòng thế nào. Vừa rồi cô chỉ lo tắm, váy ngủ hồi cao trung giờ mặc vào chỉ che qua mông được một chút. Cô cũng không ý thức được, không ngờ bảy năm qua mình đã cao lên nhiều như vậy.

Cô kéo vạt váy ngủ xuống, sau đó mở cửa phòng tắm, thò người ra bên ngoài dò xét. Trên hành lang không một bóng người, cửa phòng ngủ của Chu Duyên Xuyên đóng chặt, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô chạy ra ngoài, nhanh chóng chạy đến phòng ngủ của mình.

Cố lên, thắng lợi ở ngay trước mắt!

Cạch.

Lúc cô sắp đến cửa phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng chốt cửa phòng Chu Duyên Xuyên chuyển động, cô lập tức như chim sợ cành cong đứng ở góc tường.

Chu Duyên Xuyên vừa mở cửa, liếc mắt một cái thì sắc mặt đã trầm xuống. Hà An Nhiên không hiểu vì sao anh lại đột nhiên trầm mặt như vậy, không khỏi muốn trốn ra sau góc tường, kết quả cô vừa cử động thì đã bị Chu Duyên Xuyên túm chặt.

Anh mạnh mẽ cầm lấy tay cô, dùng sức kéo cô vào phòng mình.

"Trời mùa đông, hành lang cũng không bật điều hòa, em không biết lạnh à!"

Chu Duyên Xuyên trầm mặt buông tay cô ra. Anh đi đến tủ quần áo, đứng trước tủ nửa ngày, cuối cùng mới lấy được một bộ đồ ở nhà cho cô.

Mặc vào!

Hà An Nhiên bị Chu Duyên Xuyên dọa sợ, nhanh chóng mặc quần áo của Chu Duyên Xuyên vào. Nhưng quần áo này cô phải mặc thế nào đây, chẳng lẽ là mặc ngay trước mặt anh.

Lúc Hà An Nhiên còn đang do dự không biết làm sao, Chu Duyên Xuyên cũng ý thức được điều này, mặt vô biểu tình quay đi.

Nhanh lên!

Hà An Nhiên nào dám lề mề, nhanh chóng mặc quần áo vào. Quần áo của anh rất lớn, mặc trên người cô trông rất lỏng lẻo, trông buồn cười nói không nên lời.

Được chưa?

Vâng, được rồi.

Chu Duyên Xuyên xoay người lại. Cô gái của anh mang đồ của anh, đang cúi đầu, tóc còn ướt, nước chảy xuống áo làm ướt một khoảng nhỏ.

Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Bảy năm nay cô đã cao lên không ít, nhưng sao đầu óc lại không thấy lớn hơn, cô thật sự có thể tự chăm sóc mình sao?

Đến đây.

Anh vẫy tay với cô.

Hà An Nhiên không biết anh muốn làm gì nhưng vẫn không tự chủ đi qua chỗ anh.

Cô đi đến trước mặt anh.

Chu Duyên Xuyên thuận tay lấy chiếc khăn sạch sẽ ở đầu giường, phủ lên đầu cô. Hà An Nhiên cảm nhận được tay anh đặt trên đầu cô qua một lớp khăn, từng chút từng chút dịu dàng lau tóc cho cô.

"Hà An Nhiên, nhiều năm như vậy rồi. Em đúng là càng sống càng thụt lùi." Chu Duyên Xuyên vừa lau tóc vừa nhẹ giọng dạy bảo cô.

Hà An Nhiên mím môi không lên tiếng.

Ngẩng đầu lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!