Chương 8: Độ Hà (08)

Editor: Quyền Khuyên

Mẹ Hứa giận đến mức không định ra ngoài nữa mà đi thẳng vào phòng tắm để tắm. Hứa Dương Mặc im lặng nhặt Hồ Điệp Đao đang ở trên mặt đất lên, nhìn bóng dáng Hứa Đường đang lẻ loi đứng ở dưới bóng đèn, không nhịn được đi tới nhẹ nhàng ôm bả vai cô, "Chị, không sao chứ? Hiểm...... Có phải Chu Hiểm nói lời khó nghe đúng không?"

Hứa Đường lắc đầu, "Không có việc gì."

Hai chị em hết hứng thú, đứng im lặng một lát, Hứa Đường xoay người đi dọn dẹp phòng của Hứa Dương, Hứa Dương đến phòng Hứa Đường thu thập đồ của mình. Hứa Đường trông thấy vẫn còn một bộ quần áo đang phơi mà Chu Hiểm chưa kịp dọn dẹp, im lặng trong khoảnh khắc, cô dùng gậy treo quần áo lấy xuống. Trải phẳng, xếp gọn, bỏ vào túi nhựa nhỏ màu đen, thầm nghĩ để ở quán chỗ đầu cầu, một ngày nào đó gặp Chu Hiểm thì trả lại cho anh ta.

Tuần tiếp theo, Hứa Đường đều ở đây liên lạc với nhà máy bán trang phục. Vào dịp này, đã có kết quả thi vào trường cao đẳng, hơn mười lăm điểm so với đánh giá của cô, vào một trường cao đẳng tốt trong thành phố. Thị trấn Độ Hà, trình độ giáo viên có hạn, hàng năm khá lắm cũng chỉ có năm học sinh thi được vào trường cao đẳng.

Một học sinh thi đỗ trường học sẽ có một phần thưởng, Hứa Đường tính toán một chút, khoản tiền thưởng thêm một chút, tiền vốn mở cửa hàng vừa đủ.

Đi trường học lĩnh phần thưởng và điền nguyện vọng, quán nhỏ của Hứa Đường ở chợ đêm chính thức bày ở đầu cầu. Ở đầu cầu, chỗ cô chọn gần một tiệm trà sữa, như vậy nữ sinh đi qua uống trà sữa đều tiện thể ghé qua.

Trước khi cô bắt đầu mở quầy, cô đã tìm mấy quyển tạp chí thời trang trong tiệm của ông chủ Triệu nghiên cứu vài ngày, cô cũng có vài kinh nghiệm đối với việc phối hợp quần áo. Trong quần áo, cô cố ý chọn khác kiểu dáng khác với hàng vỉa hè. Cô cao hơn 1m6, nhưng dáng người gầy, mặc quần áo rất tôn lên dáng người, mỗi ngày đều mặc một bộ quần áo được phối hợp tốt, đứng ở phía trước quầy cũng chính là một tấm biển quảng cáo di động.

Những cô gái đến nhìn quần áo cô bán có phong cách Tây hơn nhà khác một chút, sẽ dừng lại lâu hơn, vừa xem quần áo vừa hỏi cô. Hứa Đường mặc quần áo đẹp lại kiên nhẫn, khách hàng càng ngày càng nhiều, giao hàng rất nhanh, một đêm bán đi mười bộ không thành vấn đề.

Lúc cô mở quầy hàng vỉa hè được nửa tháng, cuối cùng cũng gặp lại Chu Hiểm.

Một đội xe máy xình xịch chạy nhanh từ phía cầu về hướng nam, đi về phía Hà Đông, đúng lúc đi qua gian hàng của Hứa Đường. Phương Cử đi đầu, liếc một cái thấy Hứa Đường, to tiếng kêu một câu: "Hứa tiểu thư!"

Hứa Đường đang xếp quần áo cho khách hàng, nghe tiếng lập tức ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn thấy Chu Hiểm đứng giữa đội xe.

Mặt Chu Hiểm lạnh nhạt mắt nhìn thẳng. Mà ngồi ở phía sau xe anh ta là Trương Tuyết, hai tay nắm hông anh thật chặt, khi đi ngang qua quầy của cô thì mặt quay sang nở nụ cười khiêu khích.

Hứa Đường giống như bị đâm một phát, hô hấp như chậm lại.

Còn chưa kịp gọi tên Chu Hiểm, đoàn xe đã nhanh chóng chạy xa, chỉ còn lại bụi mù đầy trời, xen lẫn với sự hối hả và nhộn nhịp là mùi thuốc lá vương trong không khí.

Tưởng Hòa Hoa đứng chót khi cuộc thi kết thúc, không có việc làm, cũng bày một quầy hàng đóng đế giày mà mẹ cô làm bên cạnh quầy bán quần áo của cô. Lúc này cô nghe thấy Phương Cử chào cô thì tò mò: "Chị Hứa Đường, chị biết bọn họ?"

Hứa Đường cầm quần áo đã đóng gói xong đưa cho khách hàng, trả lại tiền thừa thì mở miệng trả lời: "Không biết."

Sau lần đó Hứa Đường lại gặp phải Chu Hiểm cùng Trương Tuyết thêm ba lần nữa, mỗi lần đều có cảnh tượng giống nhau. Bộ quần áo được đóng gói trong túi màu đen để ở dưới thùng giấy vẫn không có cơ hội lấy ra. Cô cũng nhiều lần muốn gọi điện cho Chu Hiểm nhưng ý định này cuối cùng cũng không thể nào biến thành sự thực.

Ngày hai mươi tám tháng bảy đã đến rất nhanh, sinh nhậtHứa Đường.

Sinh nhật của năm trước đều diễn ra ở nhà nhưng năm nay Hứa Đườngđã trưởng thành, vả lại cô đã trúng tuyển vào một trường học trong thành phố, mặc kệ như thế nào, cũng phải tổ chức lớn. Để tốn ít thời gian và sức lực, sinh nhật Hứa Đườngcùng tổ chức cùng với bạn học Thăng Học Yến.

Tại thị trấn Độ Hà, việc hiếu hỉ thì đều là làm tiệc cơ động (ai đến trước ăn trước) tại nhà mình, mời mấy đầu bếp chuyên nấu tiệc, lại mời thêm mấy người làm, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trước khi trời tối, đến khoảng 4h sáng thì bắt đầu làm, đến trưa là đồ ăn có thể đưa lên bàn rồi.

Trong sân nhỏ của nhà Hứa Đườngbày bốn cái bàn, trong ngõ nhỏ phủ vải bạt che nắng, lại bày sáu cái bàn. Mở bốn lần tiệc cơ động, tổng cộng bốn mươi mâm.

Hứa Đường tuy là nhân vật chính của bữa tiệc, cũng loay hoay chân không chạm đất, một lát là nghênh đón cha mẹ họ hàng thân thích hai bên, một lát còn phải chào hỏi bạn cùng lớp và giáo viên, nơi nào thiếu cái gì, cũng đều cần cô đi thông báo.

Thật vất vả bữa tiệc mới bắt đầu, cô còn phải lần lượtmời rượu từng bàn, cuối cùng món ăn nóng còn chưa ăn được một miếng thì lại đầy một bụng rượu.

Dày vò cả ngày, đến mười giờ tối thì trừ họ hàng thân thíchhai bên, những vị khách khác cuối cùng cũng về hết.

Mẹ Hứa bắt đầu sắp xếp chỗ ngủ cho họ hàng thân thích, Hứa Đường mệt mỏi gần như lả cả người, đi về tắm trước, đang thay quần áo thì nghe thấy tiếng có vật gì đó đập vào cửa kính.

Hứa Đường sợ hết hồn, lập tức mặc váy vào, sững sờ nhìn chằm chằm cái cửa sổ. Một lát sau, cửa sổ lại bị đập một cái.

Hứa Đường lập tức đến mở cửa sổ ra, trông thấy một cái đầu nhuộm tóc màu hồng quen thuộc ở phía ngoài tường rào. Phương Cử cười huýt sáo một cái, "Mau ra đây!"

Sau lưng anh ta dưới cây dẻ còn có một người đang đứng, không nhìn rõ vì đứng trong bóng tối, chỉ thấy một đốm lửa nhỏ lúc sáng lúc tối.

Hứa Đường cảm thấy trái tim khẽ to ra, hít một hơi thật dài, "Chờ một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!