Chương 54: Phương Cử & Tưởng Hòa Hoa (hạ)

Edit: Lạc Thần

Mùa thu ngắn tại Chi Xuyên, một trận mưa qua đi, liền tựa như tiến vào mùa đông, ẩm ướt u ám. Tưởng Hòa Hoa bắt đầu làm ngoài giờ với công việc hậu cần ở công ty của Chu Hiểm và Phương Cử, chủ yếu là làm công việc văn kiện hậu cần. Phương Cử mở cửa sau cho cô, cho phép cô mang về túc xá làm, đỡ phải khổ cực đi đi về về, Tưởng Hòa Hoa thường ngày cũng không cần phải mệt mỏi giống ngày xưa nữa.

Hứa Đường tính chờ ăn tết ở trấn trên, đầu xuân lại về Chi Xuyên, Chu Hiểm phải theo cô, chủ yếu phụ trách nghiệp vụ Lộc Sơn, tất cả công việc ở Chi Xuyên, giao tất cả cho Phương Cử quản lý. Phương Cử loay hoay quá sức, nhưng mỗi tuần vẫn sẽ nhín chút thời gian ăn bữa cơm với Tưởng Hòa Hoa.

Phương Cử đưa Tưởng Hòa Hoa về túc xá, lại bị bạn cùng phòng trông thấy nhiều lần. Bạn cùng phòng nhịn không được trêu ghẹo nói: "Tớ thấy bằng hữu của chồng đàn chị sắp trở thành bạn trai cậu rồi nha?"

Vốn cho rằng Tưởng Hòa Hoa sẽ giống như trước đây thề thốt phủ nhận, ai ngờ cô nhíu nhíu mày, chỉ nói: "Người ta chạy Mercedes

-Benz, cha mẹ ở quê nhà tớ là người có quyền có thế trên huyện, ánh mắt sao có thể thấp đến loại trình độ này."

Bạn cùng phòng giật mình, đưa tay nhẹ bóp lấy cằm cô, ngửa mặt lên: "Cậu cậu cậu thật sự được anh ta tỏ tình rồi à?"

Tưởng Hòa Hoa chớp mắt: "Không có."

"Trợn mắt nói dối."

"Thật không có, đối phương là xem ở trên mặt mũi chị của tớ chiếu cố tớ, căn bản không có muốn phát triển với tớ."

"... Cho nên là cậu động tâm?"

Tưởng Hòa Hoa không lên tiếng.

Thực ra lúc đầu cô cũng không muốn thừa nhận điều này, để cho cô tiếp nhận sự thật rằng mình thích người năm đó cõng mình chạy khỏi những tên tội phạm cướp giật trong rừng trúc, quả thực so với việc để cô chấp nhận việc tất cả bài thi chuyên ngành cuối kỳ của mình bị treo còn khó hơn.

Nhưng hơn nửa năm này ở chung với nhau, Phương Cử có thể nói là có tình có nghĩa. Đối với cô chiếu cố có thừa, cầu được ước thấy không nói, ngẫu nhiên cô động kinh tính khí hỏng bét cũng tiếp nhận đến không có chút lời oán giận nào.

Có lần cuối tuần, cô qua công ty Phương Cử đưa bản thảo đã được làm tốt, thuận tiện cùng anh ăn một bữa cơm chiều. Phương Cử chưa học xong cấp ba, mỗi lần nghe cô nhắc đến cuộc sống đại học, chắc chắn sẽ cảm thấy bùi ngùi. Tưởng Hòa Hoa liền hỏi anh, vì cái gì không học đại học.

Phương Cử cười cười: "Muốn kế thừa di chí* anh của anh."

* Di chỉ: chí nguyện của người đã chết

Tưởng Hòa Hoa  lại nghĩ tới trên xe ngày đó, anh chưa từng có vẻ mặt nghiêm túc như vậy. Lúc anh trai của anh mất, chung quy phá lệ nghiêm túc.

Kết xong sổ sách, Tưởng Hòa Hoa đi toilet, Phương Cử đi ra ngoài trước đợi cô. Lúc Tưởng Hòa Hoa đi ra, Phương Cử đứng dưới cột điện trước cửa ra vào, cúi đầu nghe điện thoại. Không biết bên kia nói cái gì, toàn bộ quá trình chỉ thấy anh cúi thấp đầu, thấy không rõ vẻ mặt. Một lát, anh để điện thoại xuống, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về một chỗ trên bầu trời đêm, cúi đầu  buông tiếng thở dài.

Tưởng Hòa Hoa dừng bước tại chỗ, bỗng nhiên không dám bước lên trước, cũng không dám lên tiếng gọi anh.

Giờ này khắc này yên tĩnh cùng với cô độc là thuộc về anh, âm thanh này bao hàm tiếng thở dài vô tận trong đáy lòng, cũng là thuộc về một mình anh.

Cô chợt cảm thấy trái tim mình trướng lên chua xót khó chịu, một loại ủy khuất không thể gọi tên giống như thủy triều xông tới.

Ngược lại là Phương Cử trông thấy cô trước, cười cừoi với cô: "Ngốc đứng ở đó làm gì, đi thôi."

Trên đường trở về, Tưởng Hòa Hoa hết sức im lặng. Cho là tâm tình của anh Phương Cử không tốt, cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Cuối tuần ban đêm nhiều xe, trên đường chặn đến rối tinh rối mù.

Đột nhiên trong đầu Tưởng Hòa Hoa nhảy ra một cái ý niệm, muốn cứ bị chặn lại như vậy, vĩnh viễn không đến được ký túc xá thì càng tốt.

Ý tưởng này vừa mới xuất hiện, cô bị chính mình làm cho giật mình, tranh thủ thời gian liếc nhìn Phương Cử một chút. Anh đang nhìn về phía trước, ngón tay buồn bực ngán ngẩm gõ tay lái.

Còn lại nửa lộ trình, cô đều đang nỗ lực kéo những suy nghĩ xấu xa này xuống, mãi cho đến dưới lầu ký túc xá.

Phương Cử vẫy tay, trên mặt vẫn treo nụ cười sáng ngời: "Đi lên nghỉ ngơi sớm một chút!"

Tưởng Hòa Hoa rủ mắt xuống, đi vào trong mấy bước, đột nhiên dừng lại quay người, xe Phương Cử dừng lại trong bóng đêm tối đen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!