Phùng Dã không nghĩ tới đi ăn một bữa cơm cũng sẽ đụng mặt Trương Phong Hòa, làm hại hắn suýt chút nữa cho rằng Trương Phong Hòa cũng giống như lúc còn học đại học theo dõi hắn khắp nơi.
Chỉ là không nghĩ tới chính là, Trương Phong Hòa lại thoải mái một mạch đi ngang qua, cứ như không nhìn thấy hắn, không chào hỏi tiếng nào. Phùng Dã cười nhạt trong lòng, ngụy trang thật giống.
Tựa hồ muốn xem một chút xem Trương Phong Hòa có thể giả vờ đến khi nào, Phùng Dã không nhận ra ánh mắt của hắn vẫn bám theo Trương Phong Hòa đến khi cậu ngồi xuống. Sau đó hắn nhìn thấy, Trương Phong Hòa ngồi xuống đối diện một người đàn ông trung niên.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên kia ân cần nịnh nọt, khóe môi mang theo nụ cười khiến người ta buồn nôn, Phùng Dã lại bắt đầu tức giận không lý do. Trương Phong Hòa cậu thiếu đàn ông đến vậy à? Lần trước tên đàn ông ở bệnh viện kia còn chưa nói, dù sao tướng mạo cũng đạt yêu cầu, sao bây giờ ánh mắt lại kém đến mức đến ông già cũng không buông tha?!
Lão già ngồi đối diện đó lại còn cười đến mức phóng, đãng như vậy! Phùng Dã không nhận ra tâm tư của chính mình đã hoàn toàn bị Trương Phong Hòa dắt đi rồi. Nhìn dáng vẻ lão già kia dùng khăn giấy ôn nhu lau miệng cho Trương Phong Hòa, Phùng Dã thật muốn xông lên chặt cái tay của lão xuống.
"Này này, cậu nhìn gì vậy?" Người đàn ông ngồi đối diện Phùng Dã thấy hắn không nói gì, vẻ mặt thất thần, bèn nói: "Tôi vất vả về nước, gọi cậu ra ăn với tôi bữa cơm, cậu lại thất thần, nhìn cái gì vậy?"
Nói xong, người đàn ông cũng theo tầm mắt của Phùng Dã nhìn về phía Trương Phong Hòa bên kia. Vừa nhìn thấy, hắn liền giật mình.
"Trương Phong Hòa!"
Phùng Dã định thần lại, "Cậu làm gì vậy? Hô to gọi nhỏ như vậy làm gì."
Người ngồi đối diện tên là Dương Thích, bạn thân của Phùng Dã, sau khi tốt nghiệp đại học liền xuất ngoại phát triển, mấy ngày trước vừa về nước. Vừa trở về, liền gọi Phùng Dã đi ăn cơm với mình không ngừng nghỉ, có thể thấy được quan hệ không bình thường.
Dương Thích cũng quen biết Trương Phong Hòa, dù sao chuyện Trương Phong Hòa theo đuổi Phùng Dã bảy năm mà không được cứ ầm ầm dậy sóng, từ lâu trở thành trò cười lớn nhất trong vòng bạn bè, làm bạn xấu của Phùng Dã, Dương Thích dĩ nhiên chú ý tỉ mỉ.
Nhớ năm đó, hắn còn giúp tạo điều kiện, cơ hội cho Trương Phong Hòa, chỉ tiếc là Phùng Dã đao thương bất nhập. Lúc mới vừa về nước, nghe nói Phùng Dã rốt cuộc đã thoát khỏi cái đuôi Trương Phong Hòa, có bạn trai, Dương Thích còn tiếc nuối một lúc.
Advertisement / Quảng cáo
"Nhìn Trương Phong Hòa chằm chằm không chớp mắt như vậy, nếu cậu bạn trai kia của cậu ở đây, không chừng sẽ ghen đó."
"Cậu nói nhảm cái gì." Phùng Dã trừng hắn.
"Trương Phong Hòa ngồi cùng ai vậy? Người đàn ông đó già như vậy, bạn trai sao? Không thể nào... Khẩu vị của cậu ta nặng như vậy từ khi nào nhỉ?" Dương Thích nghĩ ngợi linh tinh, nói.
Chân Phùng Dã hơi động, đạp hắn một cái: "Câm miệng cậu lại."
Dương Thích dùng ngón tay làm động tác im lặng.
Trương Phong Hòa không nhìn thấy Phùng Dã, từ lúc cậu đi vào đã không nhìn thấy Phùng Dã đang ngồi cách cậu không xa. Mà hiện tại, cậu đang bận cùng cha Trương trình diễn một màn phụ từ tử hiếu.
Cha Trương thấy không lung lay được Trương Phong Hòa, không ép cậu nữa. Chỉ là mạnh mẽ thể hiện dáng vẻ bù đắp, muốn khiến Trương Phong Hòa nhẹ dạ.
Trương Phong Hòa sao có thể nhẹ dạ, tim cậu trước nay chỉ mềm yếu trước Phùng Dã mà thôi.
Vì vậy cha Trương muốn diễn thì cậu cũng diễn theo.
Lúc cậu cho rằng cả buổi tối sẽ qua đi như thế, một tràng tiếng bước chân giận dữ tiến về phía cậu. Bước chân vừa nhanh vừa gấp, khiến Trương Phong Hòa hoàn toàn không kịp phản ứng. Chủ nhân tiếng bước chân mang một đôi giày cao gót giá không thấp, như một con bướm kiêu ngạo đi tới, nhanh chóng cầm ly cà phê chưa uống xong trên bàn, giơ tay lên, cà phê giội vào mặt Trương Phong Hòa.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người đều bất ngờ.
Màn chật vật đó thu hút ánh mắt của mọi người trong nhà hàng, Phùng Dã và Dương Thích cũng nhìn sang. Liếc mắt trông thấy Trương Phong Hòa bị một đứa con gái trông còn rất nhỏ tuổi hất cà phê vào mặt. Cà phê theo sợi tóc rơi xuống, mặt cũng ướt sũng.
Trương Phong Hòa trông vẫn ngơ ngác, dường như hoàn toàn không ngờ chuyện như vậy sẽ phát sinh.
Lòng Phùng Dã giật thót một cái, đột nhiên đứng dậy.
"Ồ, bắt gian đến rồi." Dương Thích dáng vẻ như xem kịch vui.
Nữ sinh hất cà phê rất trẻ, trông như mười bảy mười tám tuổi, nhưng trang phục lại như người lớn, vẻ mặt cũng cực kỳ giống với những cô nàng tiểu thư điêu ngoa trong phim truyền hình.
Trương Phong Hòa cúi đầu nở nụ cười, dùng tay lau đi cà phê trên mặt. Cậu sao lại không quen biết vị đại tiểu thư này, đứa con gái của cha Trương Trương Kiến Minh và người đàn bà kia, Vương Hân. "Trương Tâm Đóa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!