Năm nay thành phố A mùa đông vẫn lạnh giá như năm trước, có điều không giống năm trước là Trương Phong Hòa năm nay đã có người sưởi ấm chăn rồi. Vừa lên giường đã được ôm vào lồng ngực ấm áp, cậu thoải mái thở phào một hơi, cảm nhận thân thể Phùng Dã cứng ngắc, không khỏi cười thầm.
Phùng Dã bóp bóp mông cậu, bất mãn nói: "Nếu không phải thấy hôm nay em quá mệt mỏi, anh sẽ không buông tha cho em."
Trương Phong Hòa hôm nay tăng ca rất muộn, thật sự không có sức lực cùng Phùng Dã mây mưa.
Nghĩ đến ban ngày mẹ Phùng gọi điện thoại tới, Phùng Dã hỏi: "Khi nào thì em theo anh về gặp ba mẹ anh?"
"Hả?" Trương Phong Hòa đang chuẩn bị ngủ, nghe nói thế, ngẩn người, "Chưa tới lúc mà."
"Sao lại chưa tới lúc được, chúng ta đã bảy năm, mẹ anh mong có cháu lắm rồi."
"Cút..."
Tuy Phùng Dã là người rất biết đủ, hắn bây giờ rất hạnh phúc, nhưng khi nghe thấy Trương Phong Hòa làm thế nào cũng không đồng ý về nhà gặp cha mẹ, vẫn không tránh khỏi có chút mất mát.
Trương Phong Hòa bảo rằng cậu chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Tình cảnh lần trước lúc Phùng Dã bộc lộ khiến Trương Phong Hòa trong thời gian ngắn không dám đi gặp cha mẹ Phùng Dã.
"Đó đã là chuyện lâu lắm rồi, mẹ anh đã quên từ lâu." Phùng Dã kéo tay Trương Phong Hòa, khiến cậu không thể không đồng ý. Trương Phong Hòa đành phải nói: "Hay là chờ sang năm?"
Nghe Trương Phong Hòa nói vậy, Phùng Dã mới buông tha cậu. Sau đó thấy Trương Phong Hòa buồn ngủ, Phùng Dã không làm phiền cậu nữa, để cậu yên tĩnh ngủ.
Sinh nhật 28 tuổi của Trương Phong Hòa, Phùng Dã tổ chức buổi party, mời hết bạn bè đến, chính thức giới thiệu Trương Phong Hòa một lần.
Đám bạn xấu này đều biết chuyện cũ của Phùng Dã và Trương Phong Hòa, lúc đầu nghe nói hai người họ ở bên nhau còn tưởng là nói đùa. Bây giờ nhìn Phùng Dã bày bố, mới biết là sự thật.
Mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, bên ngoài cũng phải dụng công làm đầy đủ.
Trong lúc mọi người chen chúc, Phùng Dã vừa mang bánh kem vừa hát chúc mừng sinh nhật, hắn đi đến bên cạnh Trương Phong Hòa, khiến cậu ngây ngẩn cả người. Cậu vốn cho rằng sinh nhật năm nay phải là hai người cùng nhau êm đềm trải qua, không nghĩ Phùng Dã lại tổ chức như vậy.
Phùng Dã đứng trước mặt cậu, nói với cậu: "Sinh nhật vui vẻ."
Phía sau có người khẽ huých Trương Phong Hòa một cái, "Còn đứng ngây ra đó làm gì, thổi nến đi chứ!"
"Thổi đi thổi đi!" Cả đám người ồn ào theo.
Trương Phong Hòa trấn tĩnh lại, nhắm mắt cầu nguyện, sau đó khom lưng thổi tắt nến. Lúc mở mắt ra, Phùng Dã vốn đang đứng trước mặt cậu, lại đột nhiên quỳ một chân xuống đất, từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ, trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương.
Trương Phong Hòa nghe thấy Phùng Dã nói với cậu, Trương Phong Hòa, kết hôn với anh đi!
Nước mắt ồ ạt rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên Phùng Dã tổ chức sinh nhật cho Trương Phong Hòa, đồng thời cũng cho cậu niềm vui bất ngờ. Xung quanh mọi người đều ồn ào, tất nhiên không ngờ Phùng Dã lại nghiêm túc như thế. Có điều cũng có người thật lòng vui mừng cho bọn họ, tỷ như Triệu Lệ.
Trong nháy mắt, đầu óc Trương Phong Hòa mụ mị đi, cậu nhớ tới rất nhiều chuyện trong quá khứ, nước mắt nhất thời không ngừng được.
Phùng Dã thấy cậu chậm chạp không nhận lời, lòng hơi thấp thỏm, sợ Trương Phong Hòa sẽ giống như từ chối về gặp cha mẹ hắn mà từ chối kết hôn với hắn.
Vẫn là Triệu Lệ đứng bên cạnh nói: "Tiểu Phong, nếu cậu còn không đáp ứng, tay của Phùng Dã sẽ rụng mất đó."
Dứt lời, tất cả mọi người đều cười theo.
Trương Phong Hòa lúc này mới nhận ra mình chỉ lo khóc mà quên không đáp lại Phùng Dã, cậu liền đưa tay nhận nhẫn, gật đầu đồng ý.
Phùng Dã vội vàng đứng dậy, ôm Trương Phong Hòa xoay vài vòng, người bên ngoài ồn ào bảo họ hôn một cái, họ cũng không khách khí mà hôn nhau.
Cả một buổi tối Trương Phong Hòa đều có cảm giác mình ở trên mây, mềm nhũn. Cậu chưa bao giờ hạnh phúc như vậy, hạnh phúc đến mức cậu có chút sợ sệt, có phải đây chỉ là một giấc mộng không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!