Sau khi Trương Phong Hòa tỉnh lại, phát hiện mình lại ngủ trong phòng Phùng Dã, cậu thất thần một chốc, nỗ lực nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, nhưng ngay cả một chi tiết nhỏ nhặt cũng không nhớ nổi.
Cậu xuống giường, đi tới phòng khách, cho rằng sẽ trông thấy Phùng Dã như lần trước, kết quả cả căn hộ trống không, trừ mình ra không có bóng dáng ai khác.
Phùng Dã không ở nhà.
Nói không rõ là thất vọng hay vui mừng, Trương Phong Hòa không dám ở lâu, thay quần áo xong lập tức đi.
Trên đường đến công ty, nghĩ đến mối quan hệ của Từ Ảnh và Phùng Dã hiện tại, cậu có chút đau đầu, không biết đối mặt như thế nào mới tốt. Nhưng lúc đến công ty, cậu chào hỏi Từ Ảnh như thường lệ, thế nhưng đối phương chỉ lạnh lùng nhìn cậu, sau đó xoay người bỏ đi.
Trương Phong Hòa sững sờ đứng đó, không hiểu vì sao thái độ Từ Ảnh lại như thế.
Từ Ảnh và Phùng Dã ở bên nhau, không phải lúc này nên vui vẻ sao? Sao còn lạnh mặt như thế?
Lẽ nào tối hôm qua xảy ra chuyện gì?
Trương Phong Hòa nhíu nhíu mày, vì không nhớ nổi chuyện xảy ra tối hôm qua mà hơi nhụt chí. Đợi đến nghỉ trưa, cậu chủ động đi tìm Từ Ảnh, cậu nghĩ hơn nửa ngày trôi qua rồi, dù sao tâm trạng cũng phải tốt hơn một chút, kết quả chào đón cậu vẫn là khuôn mặt lạnh lùng của Từ Ảnh.
Trương Phong Hòa không nhịn được hỏi: "Cậu làm sao vậy? Cả ngày trưng cái mặt thối đó ra với tôi."
Nghe vậy, Từ Ảnh chỉ cười nhạt, "Cậu làm gì chính cậu biết rõ mà."
"Cái gì?" Trương Phong Hòa không hiểu mô tê gì, cậu không biết cậu chọc Từ Ảnh lúc nào, muốn hỏi rõ ràng nhưng Từ Ảnh lại hất tay cậu ra, không nói thêm lời nào, đi mất.
Từ Ảnh thật sự tức giận.
Tối hôm qua sau khi Phùng Dã đưa Trương Phong Hòa đi, tâm trạng y vẫn không dễ chịu. Y không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhìn ra được Phùng Dã quan tâm lo lắng cho Trương Phong Hòa vượt mức bình thường. Đã đến mức đó, nói không thích ai tin?
Nếu sớm biết Phùng Dã thích Trương Phong Hòa, y sẽ không mặt nóng dán mông lạnh như thế. Chuyện này dưới góc nhìn của y, chính là Trương Phong Hòa không phải. Trước đó y có hỏi Trương Phong Hòa và Phùng Dã quan hệ như thế nào, đối phương thề thốt bảo chỉ là bạn bè bình thường. Bây giờ nhìn lại, bạn bè bình thường có thể thân mật như thế sao?
Hiển nhiên, trong mối quan hệ với Phùng Dã, Trương Phong Hòa có che giấu một số chuyện.
Từ Ảnh siết chặt nắm tay, trong mắt y, Trương Phong Hòa đã biến thành kẻ nói dối không biết ngượng mồm.
Cũng chính lúc ấy y mới rõ ràng, vì sao bất kể y lấy lòng thế nào, thái độ Phùng Dã đối với y trước sau vẫn lạnh nhạt, mà hễ Trương Phong Hòa có mặt, Phùng Dã lại nhiệt tình với y hơn hẳn. Hóa ra chỉ có y ngu ngốc bị người ta lợi dụng mà còn không biết thôi!
Nghĩ có khi Trương Phong Hòa đang cười nhạo mình sau lưng, Từ Ảnh lập tức không chịu nổi. Y xem Trương Phong Hòa là bạn, đối phương lại không thế. Cảm giác bị đùa giỡn bỗng dưng dâng lên trong lòng, phẫn nộ khiến y mất đi lý trí.
Bỗng dưng, y cũng muốn Trương Phong Hòa nếm thử cảm giác khó chịu.Trương Phong Hòa không biết mình chọc giận Từ Ảnh chỗ nào, chỉ biết là sau hôm đó, Từ Ảnh không chủ động nói chuyện với mình nữa, thậm chí ngay cả mạng xã hội cũng chặn.
Trương Phong Hòa chỉ cảm thấy không hiểu đầu đuôi ra sao.
Vừa ở bên Phùng Dã, vừa không nhìn đến mình, qua cầu rút ván cũng không nhanh đến vậy nhỉ? Trương Phong Hòa nghĩ thầm, làm mai thật sự không dễ, sau đó lại nghĩ tiếp, Từ Ảnh đổi thái độ đột ngột như vậy, chẳng lẽ là vì Phùng Dã kể hết chuyện của hắn và cậu cho Từ Ảnh nghe rồi?
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại thấy không thể. Trừ khi đầu óc Phùng Dã có vấn đề, nếu không sao lại có thể chủ động nhắc tới "tiền nhiệm" cho "đương nhiệm" nghe? Nhưng ngoài khả năng đó, Trương Phong Hòa không nghĩ ra được lý do nào hợp lý hơn để giải thích việc Từ Ảnh thay đổi thái độ với mình.
Dứt khoát để chuyện này sang một bên, không suy nghĩ thêm nữa.
Nhưng có một số việc Trương Phong Hòa không muốn nghĩ cũng phải đối mặt.
Hôm đó lúc nghỉ trưa, Trương Phong Hòa xuống lầu ăn cơm mới phát hiện mình quên đem điện thoại, lập tức quay lại lấy. Đi ngang qua phòng uống nước, đúng lúc nghe được hai đồng nghiệp đang bàn luận cái gì.
Vốn không quan tâm đến chuyện người khác, thế nhưng lúc nghe thấy bọn họ nói đến ba chữ "Trương Phong Hòa", cậu dừng bước.
"Cậu biết chưa? Nguyên nhân Trương Phong Hòa bị điều từ trụ sở chính công ty đến đây ấy."
"Cái gì?"
"Hình như là vì Trương Phong Hòa hôn môi với đàn ông bị chụp lén, sau đó bức ảnh bị gửi đến hộp thư của tất cả mọi người trong trụ sở chính, sau đó..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!