Chương 31: (Vô Đề)

Những bữa ăn không rõ nguồn gốc đó vẫn tiếp tục được duy trì đến khi Trương Phong Hòa không tăng ca nữa mới thôi. Trương Phong Hòa cuối cùng cũng xem như thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ đối phương có mục đích gì, thể hiện sự quan tâm bằng cách thức kỳ lạ này dù sao cũng khiến người khác cảm thấy không thoải mái. Cứ như cuộc sống của mình bị người khác dòm ngó vậy, tràn ngập khó chịu.

Huống hồ trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí, Trương Phong Hòa luôn cảm thấy người này có mưu đồ khác. Đồng nghiệp Từ Ảnh suy đoán giúp: "Có khi là một trong những người trước đây tôi giới thiệu cho cậu đấy."

Trương Phong Hòa suy nghĩ một chút, dường như cũng có thể.

Từ Ảnh cũng là gay, ngoại hình trắng trẻo, ăn mặc rất hợp thời. Trương Phong Hòa lúc mới tiếp xúc với y từng cho rằng y là người rất ít nói, sau đó quen lâu mới biết, y điên lên cũng không thua kém Triệu Lệ bao nhiêu.

Sở dĩ biết y là gay, là vì có một hôm, đối phương đột nhiên lôi kéo Trương Phong Hòa đi ăn cơm cùng, sau đó tại bàn cơm hỏi nhỏ: "Cậu là cái kia đúng không?"

Trương Phong Hòa không rõ, "Cái gì?"

"Đồng tính luyến ái!"

Trương Phong Hòa nghe vậy, suýt nghẹn. Đối phương cười nói: "Đừng giả vờ, tôi liếc mắt là nhìn ra ngay."

Trương Phong Hòa cho rằng đối phương nghe thấy tin đồn này nọ, còn định biện giải một lúc, kết quả vị đồng nghiệp tên Từ Ảnh này cũng hào sảng thừa nhận: "Kỳ thực cũng không có gì, tôi cũng vậy."

"..." Trương Phong Hòa lúc này mới biết đối phương không phải tra xét, mà là tìm đồng bạn.

Từ Ảnh là dân thành phố S, quen biết rất rộng trong giới gay thành phố này. Y có một người bạn trai chính thức, bình thường khoe hạnh phúc quen rồi, nhìn không nổi Trương Phong Hòa độc thân, nên rất tích cực giúp Trương Phong Hòa thoát cảnh một mình, thỉnh thoảng còn giới thiệu đối tượng cho cậu. Nhiệt tình đến mức Trương Phong Hòa không thể từ chối được, ỡm ờ thêm bạn tốt, đáng tiếc tán gẫu một lúc đã cảm thấy không hợp nhau.

Thậm chí có người vừa trò chuyện đã muốn hẹn qua đêm, bị Trương Phong Hòa xóa bạn thẳng tay.

Trước đây Từ Ảnh còn muốn kéo cậu đi xem mắt, đều bị cậu lấy lý do tăng ca mà khước từ, bây giờ không còn tăng ca nữa, Từ Ảnh thừa dịp nhắc lại chuyện cũ. "Đừng xem điện thoại nữa, như cậu có đoán cũng đoán không được, chẳng bằng đi thực tế với tôi."

Trương Phong Hòa dáng vẻ không muốn đi lắm, Từ Ảnh lại nói tiếp: "Yên tâm đi, lần này người tôi giới thiệu nhất định đáng tin."

Thấy Từ Ảnh vẻ mặt chờ mong, Trương Phong Hòa cũng không tiện tiếp tục từ chối, chủ yếu là lần này không thể lấy tăng ca làm bia đỡ đạn nữa, liền dùng tâm trạng thôi cứ thử một lần vậy mà đáp: "Vậy thì đi."

Trương Phong Hòa xưa nay không nghĩ tới mình còn có thể đi xem mắt, cậu cảm thấy rất ly kỳ, một mạch đi theo Từ Ảnh đến nhà hàng đã hẹn, người kia đến rất sớm, thấy Từ Ảnh đến, vội vã đứng dậy vẫy tay với hai người.

Trương Phong Hòa đến gần mới nhìn rõ tướng mạo của người nọ, mặt mày thư sinh, mặc Âu phục màu xám, trông rất nho nhã, trên mũi là một cặp kính cận, nụ cười ôn hòa, khiến người khác lần đầu tiên gặp mặt đã có cảm tình.

Sau khi ngồi xuống, Từ Ảnh giới thiệu hai người với nhau. Người đàn ông trước mặt là giảng viên đại học, tên là Mạnh Bạch Trúc, tuy trông có hơi cứng nhắc, nhưng lúc trò chuyện lại khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.

Từ Ảnh thấy bọn họ tán gẫu cũng không tệ lắm, bèn tìm cớ đi trước, để hai người bọn họ ở lại chậm rãi giao lưu.

Trương Phong Hòa và đối phương thêm bạn tốt, thấy không còn sớm nữa, cậu chuẩn bị ra về, Mạnh Bạch Trúc vội vàng đứng dậy đưa cậu. Mạnh Bạch Trúc lái xe tới, vì vậy một mạch đưa Trương Phong Hòa về đến tiểu khu. Trương Phong Hòa nói cảm ơn, lúc xuống xe, tay lại bị nắm chặt, ngón tay đối phương ẩn ý lướt qua lòng bàn tay cậu. Trương Phong Hòa sửng sốt, xoay người lại nhìn Mạnh Bạch Trúc, nhưng Mạnh Bạch Trúc vẫn thản nhiên như không mà buông tay ra, cười nói tạm biệt với cậu.

Trương Phong Hòa ngẩn người, lòng có hơi không thoải mái, sau đó lại nghĩ mình chuyện bé xé ra to, có lẽ người ta cũng không cố ý.

Lên lầu, mở cửa, vừa vào nhà lập tức đóng cửa lại.

Có một bóng người nấp ở cuối hành lang, sau khi Trương Phong Hòa vào nhà, mới chậm rãi từ dưới ánh đèn nhàn nhạt bước ra, sau đó đi tới nhà bên cạnh, cũng mở cửa đi vào.

Vừa vào nhà người nọ đã đốt một điếu thuốc, hắn hút rất nhanh, trong chốc lát đã hút xong một điếu, sau đó lại đốt điếu khác. Phòng không bật đèn, trong bóng tối chỉ thấy được ánh lửa đỏ lập lòe. Người nọ vừa hút thuốc, vừa thấp giọng nói: "Trương Phong Hòa, em không thể ở bên người khác."

Nói xong, ánh mắt của hắn lóe lên một tia đố kỵ.

Người đó chính là Phùng Dã.

Trước đó chỉ là mỗi tuần đến đây nhìn Trương Phong Hòa từ xa, dần dần Phùng Dã không thỏa mãn với khoảng cách đó nữa, hắn muốn đến gần Trương Phong Hòa một chút, muốn chăm sóc cậu. Hắn cảm thấy Trương Phong Hòa ngốc như vậy, không ở bên cạnh hắn, ngộ nhỡ tên ấy lại bị người khác bắt nạt thì phải làm sao?

Thế là hắn thuê căn hộ bên cạnh nhà Trương Phong Hòa, thành hàng xóm của cậu.

Nghĩ đến người mình yêu chỉ cách mình một bức tường, Phùng Dã cảm thấy hưng phấn không thôi. Có lúc ban đêm ngủ không được, còn có thể nghĩ đến Trương Phong Hòa mà thủ dâm. Nghe được tiếng nước từ sát vách truyền tới, hắn nằm trên giường nhắm mắt lại, đầu miêu tả thân thể Trương Phong Hòa, dưới thân sẽ không khống chế được mà có phản ứng.

Hắn đã không nhớ rõ bao lâu rồi chưa chạm vào Trương Phong Hòa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!