Bởi vì lo cho Trương Phong Hòa, sau khi Phùng Dã biết đã xảy ra chuyện gì, bèn lập tức gọi điện cho cậu. Đáng tiếc đối phương không tiếp, mặc kệ gọi bao nhiêu lần đều báo máy bận. Ngay cả nhắn tin cũng không ai trả lời, lòng Phùng Dã tràn ngập bất an.
Biết Trương Phong Hòa đã xin nghỉ về nhà, hắn cũng không có tâm trạng làm việc, từ sớm đã ra về. Hắn lái xe đến dưới lầu nhà Trương Phong Hòa, nhanh chân chạy lên lầu, ấn chuông cửa.
Ấn rất lâu nhưng không ai mở cửa.
Phùng Dã còn tưởng cậu không ở nhà, đang định rời đi, vừa lúc hàng xóm sát vách tiến đến kỳ quái nói: "Vừa nãy mới thấy Tiểu Trương trở về, có lẽ là không nghe thấy rồi."
Phùng Dã sửng sốt, lại tiếp tục bấm chuông cửa, miệng gọi lớn: "Trương Phong Hòa! Mở cửa!"
Nhưng vẫn không ai trả lời.
Phùng Dã hốt hoảng, ở nhà lại không ra mở cửa, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Hắn không khỏi suy nghĩ lung tung.
Chuyện bức ảnh, xem là lớn thì là lớn, xem là nhỏ thì là nhỏ, nhưng liên quan đến danh dự của một người, đặc biệt đối với cộng đồng đồng tính luyến ái mà nói, bị người ngoài dùng ánh mắt kì thị, bị bàn luận, là một chuyện vô cùng đau khổ.
Tuy cảm thấy Trương Phong Hòa sẽ không vì chuyện này mà yếu đuối nghĩ quẫn, thế nhưng Phùng Dã vẫn thấy lòng hoảng loạn, hắn sợ Trương Phong Hòa xảy ra chuyện, tay nhấn chuông cửa đã biến thành dùng sức mà đập cửa. Bàn tay đập cửa đỏ lên, âm thanh ầm ĩ phát ra, Phùng Dã đã gấp như con kiến trên chảo nóng, chưa bao giờ hắn thấy hận chính mình vì sao lại trả chìa khóa như lúc này. Nếu còn chìa khóa, hiện tại hắn đã phá cửa mà vào rồi.
Lại đập cửa vài cái, cửa phòng rốt cuộc vang lên tiếng cọt kẹt. Cửa gỗ mở ra từ bên trong, Trương Phong Hòa vẻ mặt bất đắc dĩ đứng ngoài cửa, lại không có ý định mở cửa sắt. Cậu bất mãn nói: "Phùng Dã, anh có biết hành vi của anh ban nãy gọi là quấy rầy nhà dân không?"
Nếu không sợ bị hàng xóm trách cứ, cậu thật sự không muốn mở cánh cửa này.
Phùng Dã ngẩn người, thấy Trương Phong Hòa còn nguyên không mất sợi tóc đứng trước mặt mình, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Trương Phong Hòa ngoại trừ khí sắc kém một chút, những cái khác đều không sao. Phùng Dã vứt những hình ảnh không tốt lúc nãy tưởng tượng ra khỏi đầu, lo lắng nhìn Trương Phong Hòa hỏi: "Em không sao chứ?"
Trương Phong Hòa khó hiểu nhìn hắn, "Tôi có thể xảy ra chuyện gì?"
Sau đó mới ý thức được Phùng Dã đang hỏi cái gì, "Anh biết hết rồi à?"
Phùng Dã gật gật đầu.
Trương Phong Hòa cười nhạt, "Nếu đã biết, anh bây giờ đến đây là để cười nhạo tôi sao?"
Phùng Dã sững người, ngập ngừng nói: "Anh lo em..."
"Chẳng phải tôi đang rất khỏe mạnh sao, anh có thể đi rồi." Nói xong, Trương Phong Hòa định đóng cửa lại, Phùng Dã vội nói: "Chúng ta nhất định phải cách cánh cửa nói chuyện như vậy sao?!"
"Bởi vì tôi..." Trương Phong Hòa liếc mắt nhìn hắn, nói xong "rầm" một cái đóng cửa lại, "cũng không muốn thấy mặt anh."
Cơn gió tạo thành lúc đóng cửa lại càng lạnh lẽo hơn so với gió lạnh gào thét bên ngoài. Phùng Dã đứng ngoài cửa sờ sờ mũi, dựa lưng vào tường, đốt một điếu thuốc. Cũng không vội vàng bỏ đi.Trương Phong Hòa thật sự không muốn gặp mặt Phùng Dã.
Lúc nhìn thấy bức ảnh, cậu liền giận lây Phùng Dã, thậm chí còn hoài nghi bức ảnh có phải do hắn thuê người chụp hay không. Sau đó cẩn thận ngẫm lại lại thấy không thể, Phùng Dã không cần thiết phải làm việc đó. Mặc dù biết người chụp ảnh và gửi vào hòm thư là người khác, nhưng đối với Phùng Dã, Trương Phong Hòa vẫn bất mãn như cũ.
Nếu không phải bởi vì hôm đó Phùng Dã cưỡng hôn cậu, cậu cũng sẽ không bị một màn này.
Cậu lẳng lặng nằm trên giường, nhìn trần nhà, đầu óc hỗn loạn lung tung. Cậu biết hiện tại trạng thái của mình không ổn, chỉ cần nhắm mắt lại, sẽ nghĩ đến hình ảnh tất cả mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu. Cậu bị cô lập, bị gạt ra một bên, tất cả những gì cậu làm đều sẽ là trò cười, mãi mãi cũng sẽ có người chỉ trỏ sau lưng cậu.
Xảy ra chuyện như vậy, cậu không thể tiếp tục ở lại công ty, Trương Phong Hòa đã chuẩn bị ngày mai đến công ty thôi việc.
Kỳ thực thôi việc công ty này cũng không có gì không tốt, dù sao năm đó chỉ vì muốn ở gần Phùng Dã một chút mới chọn nơi này, bây giờ cậu chỉ muốn cách Phùng Dã xa một chút. Chỉ là không ngờ lại phải ra đi như vậy.
Trương Phong Hòa cười khổ một tiếng, đưa tay che mắt mình lại.
Sáng sớm tỉnh lại, cả người ngơ ngơ ngác ngác. Bởi vì hôm qua không ăn tối, hiện tại bụng hơi đói, cậu tiện tay nấu ít đồ, lấp đầy bụng trước đã. Sau đó thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
Cửa mở, gió lạnh lập tức khiến đầu óc vốn đang lộn xộn tỉnh táo lại, đồng thời còn khiến cậu phát hiện trước cửa nhà mình có một người đang ngồi.
Là Phùng Dã.
Ngày đông giá rét như vậy, Phùng Dã khoác một chiếc áo măng tô màu đen, hai tay ôm ngực ngồi xổm trước cửa nhà cậu. Nếu như không nhìn kĩ, Trương Phong Hòa suýt chút nữa đã không nhận ra đó là Phùng Dã rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!