Chương 5: (Vô Đề)

Còn rất nhiều chuyện hắn không nói với nàng. Ví như đêm hôm đó trong căn nhà rách nát kia, hắn là bị hạ dược...

Ví như hắn thú nàng là do người phụ thân tôn kính của nàng trù tính!

Ví như, hắn gặp nàng trước cả Vũ Văn Diệp...

Nhưng cho dù có hàng ngàn, hàng vạn khúc mắt thì nàng cũng sẽ không tin hắn! Nàng thà tin ông ta tốt với nàng cũng không tin hắn đang bảo vệ nàng!

Giống như hắn với nàng mới là thanh mai trúc mã, nhưng nàng lại yêu thích Vũ Văn Diệp. Quên mất hắn...

Nghiệt Thần bận rộn suốt ba tháng liền không cùng nàng gặp gỡ.

Mộng Y Loan nhìn trời xanh trước mắt m.ô.n. g lung vô tận, quen thuộc mà xa lạ.

"Phu nhân, trang chủ có dặn người không thể ra ngoài. Xin mời người về Uyển Các."

Cung nhân không biết tự lúc nào đã thay đổi, toàn là những kẻ thân thủ không tầm thường.

Cũng đúng, bây giờ người nắm quyền đâu còn là phụ thân nàng, Vu Thiên Sơn Trang đã không phải là nhà nàng nữa!

"Chẳng lẽ ta không thể đi thăm phụ thân mình sao?"

Nàng lãnh đạm cất tiếng.

Thật nực cười biết bao, nàng trước đây cũng là đại tiểu thư muốn làm gì thì làm, bây giờ đến đi lại trong nhà mình cũng phải giải thích với một cung nhân!

Thế sự xoay vần, thật biết trêu ngươi!

"Phu nhân trang chủ đã có dặn dò, xin người đừng làm khó tiểu nhân." Đám hắc y nhân vẫn cương quyết không để nàng đi.

Được, đã vậy nàng sẽ tìm Nghiệt Thần làm cho ra lẽ!

"Mời vị trang chủ tôn quý của các ngươi đến đây!"

Hắn trở về đã vội vã thay bộ y phục mới, những vết thương trên người chỉ băng bó qua loa.

Uyển Các.

Hắn bước đến đã thấy nàng bày sẵn thức ăn và rượu trên bàn. Hồi tưởng lại khi bọn họ vẫn là huynh muội, nàng thường đem rượu bản thân ủ ra mừng hắn mỗi khi từ bên ngoài trở về, cùng nhau tán ngẫu dưới gốc đào suốt một đêm...

Giờ đây cảnh vật không đổi, chỉ là tâm quang mỗi người khác nhau.

"Nghiệt Thần nể tình huynh muội mười mấy năm, huynh có thể tha cho phụ thân ta không?"

Đây là lần đầu tiên sau bao biến cố xảy ra, nàng không nói hận mà lại cầu xin hắn!

Nàng biết phụ thân nàng có tội, nhưng người vẫn là phụ thân của nàng! Người đã già rồi không chịu nổi chốn lao ngục... Thậm chí là sẽ bị xử tử, tru di tam tộc!

"Xem như ta cầu xin huynh có được không?"

Mộng Y Loan quỳ xuống níu lấy một góc áo của hắn không buông.

Nghiệt Thần nắm c.h.ặ. t t.a. y thành quyền, rốt cục lại buông lơi...

Ta đáp ứng nàng!

Hắn rời đi đã lâu, đồ ăn sớm đã nguội lạnh, nhưng nàng vẫn cầm lấy ly rượu uống cạn.

Là hắn có lỗi với nàng, hay là người nhà nàng có lỗi với hắn, nàng nên hận hắn hay hắn hận nàng??? Nàng đã không còn phân định rõ...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!