Chương 4: (Vô Đề)

"Diệp ca ca thật xin lỗi... Huynh không cần vì muội đau thương..."

Hoá ra trên thế gian này còn có chuyện nực cười đến vậy, ngươi đứng trước nam nhân mình yêu lại không thể yêu, giờ đây tình yêu ấy đáng ghê tởm biết bao, chỉ có thể áy náy cùng hổ thẹn, tự trách suốt quãng đời còn lại.

Vũ Văn Diệp kéo tay nàng đến bên mình, giọng y vẫn điềm đạm như xưa...

"Y Y... Muội có nỗi khổ đúng không? Muội nói ra đi, là Nghiệt Thần ép buộc muội đúng không? Ta không tin, không tin chỉ vì mấy năm này muội lại thay lòng... Y Y..."

Rốt cục phải có bao nhiêu thâm tình mới khiến y thời khắc này khép nép cầu xin nàng? Y thà tin vào những lời giả dối của nàng cũng không tin sự thật đang bày ra trước mắt kia!

Nàng chính là loại nữ nhân không chịu nổi cô quạnh mà lao vào vòng tay của huynh trưởng mình...

Trong kí ức của nàng Vũ Văn Diệp chưa từng hạ mình chịu đựng sỉ nhục lớn như vậy, chỉ vì nàng y lại...

Đúng lúc nàng sắp không thể chịu đựng nổi.

Nàng muốn nắm lấy tay ý lang quân của nàng, giống như giấc mơ từ rất lâu rất lâu về trước đây.

Mặc kệ tất cả lời đồn thiên hạ, cùng y cao chạy xa bay....

Thành toàn mộng ước chờ người trở về, bên nhau đến đầu bạc....

Nhưng cũng thời khắc ấy, Nghiệt Thần lại kéo nàng về với thật tại đau đớn. Hắn ôm lấy thắt lưng nàng không kiêng dè hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, hắn biến nàng trở thành nữ nhân phong tình thuộc về riêng hắn.

Vũ Văn Diệp chấn động lùi về sau mấy bước, chống tay xuống bàn mới không ngã xuống. Biến hoá trên gương thay đổi không ngừng, từ phẫn nộ đến tột cùng bi thương...

"Diệp, ngươi còn cho rằng đây là ép buộc không?

Y Loan là nữ nhân của ta, một câu hoành đao đoạt ái trả lại cho ngươi! Nể tình bao nhiêu năm của chúng ta, ta có thể bỏ qua lần này. Lần sau không hi vọng ngươi đụng chạm đến nữ nhân của ta nữa!

Tốt nhất là đừng gặp mặt, loại chuyện này đồn ra ngoài ta tin không mấy hay ho với Vũ Văn Trạng Nguyên như ngươi!Người đâu mời Vũ Văn Trạng Nguyên về đi.

"Nghiệt Thần quyết tuyệt hạ lệnh đuổi khách, cũng không quên dặn dò thêm."Chuyện hôm nay nếu để đồn ra ngoài, các ngươi tự lo liệu hậu sự đi!"

Vũ Văn Diệp đau thương thu vào mắt hình ảnh cuối cùng của nữ nhân hắn yêu, dù nàng không nhớ nhưng hắn vẫn nhớ rõ năm ấy, có lẽ âm khởi duyên sai...

Hắn mới là kẻ hoành đao đoạt ái!

Thứ không thuộc về hắn, cuối cùng phải hoàn trả lại!

Sương phòng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có, chỉ còn lại nàng và hắn.

"Y Loan ngàn vạn lần đừng chọc giận ta, nếu không người đau khổ không chỉ có nàng đâu!"

Hắn âm độc nói, thanh âm đó cứ mãi văng vẳng bên tai nàng.

Đại hôn diễn ra chấn động cả thành Lạc Châu. Lần đầu tiên có đại hôn long trọng không thua kém gì hoàng thất. Không hổ là Vu Thiên Sơn Trang phú khả địch quốc.

Trăm dặm hồng trang trải dài, kiệu tám người khiêng cung đón nàng.

Hắn vận hỷ phục ngồi trên lưng ngựa, so với sắc đỏ bên ngoài lại càng thêm phần quỷ dị.

Pháo nổ yên hoa đỏ rực một vùng trời, bà mai dẫn lối nàng cứ thế gả cho Nghiệt Thần.

"Y Loan phụ thân đã già rồi không thể chăm sóc cho con nữa, sau này con phải tự bảo trọng, có những việc không thể nông nổi, ngàn vạn lần đừng chọc vào Nghiệt Thần!"

Vu Thiên Doãn bất lực thở dài, cẩn trọng nhắc nhở từng câu từng chữ, nhất định phải khắc cốt ghi tâm.

Đại hôn đối với người trong thiên là chuyện hoan hỉ biết bao...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!