Chương 2: (Vô Đề)

Mộng Y Loan vừa về Uyển Các đã bước vào bức bình phong, cởi từng lớp xiêm y thật dày trên người, đến khi chỉ còn nội y mỏng manh nàng mới dừng lại.

Nàng giờ đây chỉ muốn lên giường ngủ một giấc, chuyện gì cũng không cần nghĩ đến. Thế nhưng khi nàng vừa bước chân ra khỏi bức bình phong liền giật mình kinh hãi, phiền muộn cũng theo đó tiêu tan...

Hắn cười quỷ dị nhìn nàng, từng bước, từng bước tiến đến gần, không khác gì tu la vương đòi mạng...

"Nghiệt Thần, huynh còn dám làm càn ta sẽ la lên!!!"

Lần đầu tiên nàng lớn tiếng uy h.i.ế. p một người, còn là Nghiệt Thần!

"Có gì phải sợ? Đâu phải ta chưa từng nhìn thấy..."

Hắn tiến nàng lùi, cứ thế bị dồn đến chân tường. Hắn không kiêng dè vùi mặt vào hõm vai nàng hít thật sâu mùi hương làm hắn nhớ nhung.

Hai tháng không gặp hắn rất khát khao cơ thể này biết bao!

Có những thứ đã vấy bẩn rồi sẽ không cách nào sạch sẽ như ban đầu...

Tình một khi đã động, thì không cách nào xoay chuyển tâm can.

Hắn cứ nghĩ mình là mây đen còn nàng là ánh trăng thuần khiết, hắn đến gần sợ sẽ che mất đi vầng trăng sáng đó. Nhiều năm che giấu tâm tư, thận trọng từng bước, lại không tính đến cùng nàng phát sinh quan hệ!

Nếu đã như vậy, nàng chỉ có thể là của hắn!

"Y Loan, sao nàng không la lên cho tất cả người của sơn trang đều biết, đêm đó đại tiểu thư của bọn họ bị ta cường bạo vũ nhục!"

Vừa nói Nghiệt Thần vừa đưa tay sờ vào tuyết lê mềm mại của nàng, cách một lớp xiêm y mỏng manh nhưng hắn vẫn cảm nhận được đầu nhũ hoa đang cứng dần, hắn cúi xuống ngậm lấy, trêu chọc.

"Rốt cục, huynh muốn làm sao?"

Nàng vô lực dựa vào tường, mặc sức hắn dày vò. Nàng biết có kháng cự cũng vô ích!

"Ta muốn làm sao chẳng phải muội là người rõ nhất ư?"

Nghiệt Thần ôm nàng lên giường, đè lên thân thể nàng.

"Ta... Không phải ý này! Vì sao huynh lại đối với ta như vậy..."

Mộng Y Loan sợ hãi không biết làm sao, lệ nhanh chóng rơi xuống.

Hắn thò tay vào trong kéo quần nàng xuống, không hề có khúc dạo đầu đã tiến sâu vào cơ thể nàng.

"Y Loan, vì ta yêu nàng..."

Mộng Y Loan thống khổ lắc đầu, muốn nói gì đó nhưng vì quá đau đớn nàng không tự chủ được la lên, dần dần chuyển thành rên rỉ, chỉ có cách phối hợp với hắn mới giảm bớt cảm giác đau đớn.

Nghiệt Thần thấy thế càng hung hăng hơn, xiêm y xộc xệch nửa kín nửa hở hết sức phong tình, giờ khắc này càng thêm quyến rũ.

Tay cách một lớp xiêm y không ngừng tăng thêm lực đạo như muốn bóp nát n.g.ự. c nàng...

"Y Loan... gả cho ta, ta hứa sẽ không cô phụ nàng!"

Lời hắn nói ra thâm tình như thế nhưng lọt vào tai nàng lại thật châm chọc. Hắn cưỡng đoạt nàng rồi bây giờ nói cưới nàng?

Nàng còn có lựa chọn nào khác sao...

Tấm thân không sạch sẽ này còn có thể chờ đợi người trong lòng, mong muốn gả đi sao?

Y là đã là trạng nguyên gia, sao thể chấp nhận một nữ nhân không giữ tiết hạnh như nàng, làm ô uế thanh danh!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!