Chương 41: Bữa cơm gia đình

Bữa cơm gia đình?

Tô Noãn nhìn về phía ngôi biệt thự sang trọng kia, sâu trong trí nhớ một cách tự nhiên chợt ùa về một hình ảnh, cũng từng có người đàn ông nắm tay cô đi tới trước dãy biệt thự, nói với cô:

"Hôm nay chợt thay đổi ý định, đi ăn bữa cơm gia đình thôi."

Lần đó cô gặp được mẹ Thiếu Thần là Cơ Tố Thanh, một người phụ nữ thanh lịch dịu dàng, đối với cô rất nhiệt tình, xem cô như con gái của mình, dĩ nhiên, cũng coi cô là nàng dâu tương lai.

Cô hốt hoảng nhớ lại, ngày đó Thiếu Thần rất vui vẻ, luôn cười tủm tỉm nhìn cô, lúc ăn tối uống nhiều rượu, đêm đó, họ ngủ chung trên một cái giường, nhưng lại không xảy ra chuyện gì cả.

Nếu đêm đó có chuyện gì xảy ra, cô có phải hay không từ đó về sau sẽ sống trong căn biệt thự đó.

Mà bây giờ, cô cũng không bước vào căn nhà ấm áp đó nữa.

Bàn tay hơi lạnh bị một cỗ ấm áp bao vây, Tô Noãn thu hồi tâm tư đang buông thả, quay đầu liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng nhìn chăm chú, đôi mắt màu hổ phách kia hàm chứa dịu dàng thản nhiên, nháy mắt giống như ánh mắt trong trí nhớ.

Tô Noãn không tự giác bước lui một bước, muốn thoát khỏi bàn tay Lục Cảnh Hoằng, ngược lại lại bị nắm thật chặt, Lục Cảnh Hoằng nhẹ giọng hỏi cô bị sao vậy, còn Đậu Đậu thì đang trợn to mắt lo lắng nhìn cô.

Cô muốn nói với Lục Cảnh Hoằng, cô có thể không ăn bữa cơm gia đình này, cô sợ phải đối mặt với người Lục gia, sợ phải nhìn thấy bộ dạng rơi lệ tuyệt vọng của Cơ Tố Thanh, cô rất dễ dàng có thể tưởng tượng ra, người nhà Lục gia vây quanh cùng một chỗ ăn cơm, nhưng vì sự xuất hiện của cô sẽ làm cho ra về trong hoàn cảnh không vui.

Cô không muốn xông vào, đi quấy rầy phần ấm áp náo nhiệt cùng vui vẻ này.

"Tôi…"

Tô Noãn ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Hoằng, muốn nói gì đó, lại nhìn thấy trên bãi cỏ bỗng nhiên chui ra một con động vật nho nhỏ màu xanh đen, hơn nữa chạy rất nhanh về phía bọn họ.

Khi thấy động vật chạy nhanh tới bên cạnh gót chân thì sợ tới mức toàn bộ lời nói đều bị nghẹn lại ở cổ họng, thân thể cô nhất thời cứng đờ, một đôi tay không tự chủ được bám lấy quần áo Lục Cảnh Hoằng.

Tô Noãn cúi đầu cảnh giác nhìn hoa văn trên thân thể động vật nhỏ kia, nó giống như một con mèo đen to lớn nằm sấp xuống bên cạnh giày cô, thỉnh thoảng lắc lư cái đuôi đen bóng, ngơ ngác nhìn thật lâu, mới phát hiện ra có thể nó là một con Báo đen nhỏ.

Cô đã từng xem qua tiết mục thế giới động vật, loài báo hoang dã thuộc loại tàn nhẫn săn mồi các sinh vật nhỏ yếu khác, không khỏi run rẩy, càng thêm đứng sát vào Lục Cảnh Hoằng, mà xem nhẹ Lục Cảnh Hoằng giờ phút này đang con lên khoé miệng nhìn mình.

"Ba Bỉ!"

Âm thanh non nớt vui mừng của Đậu Đậu vang lên một bên, cùng với Tô Noãn sợ hãi hoàn toàn trái ngược nhau, Đậu Đậu trực tiếp từ trên người Lục Cảnh Hoằng trượt xuống, lập tức nhào tới trên người báo đen nhỏ kia, một đôi tay trắng nhỏ bé đô đô vuốt ve bộ lông đen mượt cười khanh khách.

"Ba Bỉ, Đậu Đậu rất nhớ mày a, Đậu Đậu cho mày làm quen với Noãn Noãn của tao, Noãn Noãn của tao là tiểu tiên nữ đó nha!"

Báo đen nhỏ liếm liếm lòng bàn tay của Đậu Đậu, sau đó bị Đậu Đậu lung tung kéo tới bên cạnh Tô Noãn, cái loại động vật ăn thịt ánh mắt sắc bén cường giả nhìn về phía Tô Noãn, nhưng không có chút ác ý hung hãn nào.

"Noãn Noãn của con, ôm Ba Bỉ một chút đi, Ba Bỉ rất biết chuyện đó!"

Đậu Đậu lại vui mừng chạy đến bên cạnh Tô Noãn, giống như làm nũng đung đưa cánh tay Tô Noãn, mà Tô Noãn một cử động cũng không dám, chỉ là gắt gao rúc vào trong lòng Lục Cảnh Hoằng.

Hoặc là ngay cả chính cô cũng không chú ý, chẳng biết từ lúc nào, cánh tay dài của Lục Cảnh Hoằng đã khoát qua bên eo cô, hai người đang thân mật đứng ôm nhau.

Báo đen nhỏ kia thú vị nhìn Tô Noãn, vừa ngoẹo cái đầu đen, vừa dựng lên cái đuôi lay động mấy cái, còn thỉnh thoảng chìa ra cái đầu lưỡi phấn hồng.

"Noãn Noãn của con, làm sao vậy? Ba Bỉ thực sự rất đáng yêu, dì sờ một chút đi!"

Đậu Đậu dựa vào cô nháy mắt ra hiệu, Tô Noãn nín thở cùng tiểu Báo đen hai bên giằng co, lại không biết từ đâu giơ tay, đi sờ cái con tiểu Báo đen làm cho cô run sợ trong lòng, cô lo lắng bàn tay sẽ bị cắn đến máu tươi đầm đìa.

"Ba Bỉ, sao mày chạy tới đây rồi hả?"

Chợt một giọng nữ trong trẻo sáng rỡ chen vào, cũng làm cho ba người kia dời đi lực chú ý, không ai tiếp tục bắt Tô Noãn đi sờ con tiểu Báo đen kia nữa, cô ngẩng đầu, đập vào đôi mắt chính là Long Diên một thân quần áo thể thao màu trắng.

Cô ấy đang từ xa chậm rãi chạy tới, giống như là đang tập thể dục, một đầu tóc dài được bới gọn gàng, cái trán trơn bóng lấm tấm mồ hôi, con Báo nhỏ nghe tiếng chạy qua, không ngừng lượn vòng quanh Long Diên.

Tô Noãn nhìn thấy Long Diên, ngay lập tức biết được đây là nhà ai, nhưng cũng chưa hoàn toàn thả lỏng quyết định trong lòng ăn tối ở đây, lúc này cô mới phát hiện ra mình cùng Lục Cảnh Hoằng thế nhưng lại đứng gần như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!