Chương 39: Cổ tích

Lục Cảnh Hoằng lái xe hối hả chạy trên đường cao tốc, anh biết mình đang trên đường đi đến thành phố F, không cần phải chất vấn nhiều với người mẹ tàn nhẫn kia, chỉ là làm theo lòng mình, liền khởi động xe.

Sau hơn 4 tiếng chạy nhanh xe đã đến gần con đường vào thành phố F, nhưng vẫn không lập tức giảm tốc độ, giống như tâm tình của chủ nhân vội vàng mà có chút rối loạn.

Anh biết, lấy tình cảm che chở bảo vệ của Niếp Hiểu Dĩnh dành cho Ninh Nhi, bà ta làm ra bất kỳ chuyện tàn khốc nào đối với Tô Noãn đều nằm trong dự liệu, vì để cho Tô Noãn cứu Ninh Nhi, Niếp Hiểu Dĩnh tất nhiên sẽ đem Tô Chấn Khôn bị giam trong ngục ra uy hiếp.

Lục Cảnh Hoằng bàn tay nắm lấy tay lái không để lại dấu vết siết chặt, ánh mắt lãnh đạm nhìn chăm chú vào dòng xe cộ tới lui phía trước, nếu anh có thể nhìn thấu tâm sự của Tô Noãn, như thế nào lại xem như không hiểu?

Cô ấy có thể tổn hại tính mệnh Ninh Nhi, nhưng không có khả năng bỏ mặc Tô Chấn Khôn, chỉ sợ ngay cả vứt bỏ tính mạng của mình, cô ấy cũng không muốn khiến cho Tô Chấn Khôn bị tổn thương. Mà Niếp Hiểu Dĩnh, là cố tình bắt lấy cái uy hiếp trí mạng này.

Nếu như anh điều tra sớm hơn một bước, không phải là anh có thể bảo vệ Tô Noãn chu toàn, chính là rời xa Cù gia, không để cho đứa bé này tiếp tục mang trên lưng số mệnh nặng nề sao?

Đứa bé? Trong nháy mắt thoáng hiện lên chữ này trong đầu, anh mới giật mình nhớ tới, Tô Noãn mới 24 tuổi, mà anh qua năm đã 33 tuổi rồi, cô vốn nên là người phụ nữ mà cháu anh muốn kết hôn, vốn nên gọi anh một tiếng "chú".

Hiện giờ, thế nhưng anh lại nảy sinh tình cảm quái dị đối với cô, một loại cảm giác mà anh không cách nào nói rõ ràng được, nghe thấy Niếp Hiểu Dĩnh nói tới tình yêu thì nhịp tim của anh lại không tự chủ được đập nhanh hơn.

Tình yêu, tình cảm của anh và cô sẽ biến thành tình yêu sao?

Hay là nói, bọn họ đã bắt đầu yêu nhau sao?

Dù sao khoảng cách 9 năm cũng không xa mấy, cho dù là lập gia đình, cũng sẽ không đến nỗi lâm vào tình cảnh chồng già vợ trẻ.

Lục Cảnh Hoằng cảm thấy suy nghĩ hỗn loạn của mình khó có thể làm rõ, anh không biết tại sao mình lại nghĩ xa như vậy, nhưng cũng phát hiện, ý tưởng như vậy cũng không tệ, tối thiểu cho tới nay anh cũng không thấy chán ghét.

Anh đứng một góc bên ngoài tường cao ngục giam liền phát hiện thân ảnh nhỏ nhắn kia, anh nhìn thấy tư thế cuộn tròn cùng khoé mắt khô cạn nước mắt của Tô Noãn, cách một ô cửa sổ, là một đôi tay đầm đìa máu tươi.

Anh không rõ cô đã ngồi đó bao lâu, tâm theo đó chậm chạp đau đớn, từ lúc nào thì bắt đầu, anh lại trở nên quan tâm một người như thế, không để ý đến lòng mình bị khống chế.

"Ansel, sao cậu lại ở đây?"

Lục Cảnh Hoằng đứng cách Tô Noãn không xa, anh theo tiếng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thái Luân Tư không biết từ lúc nào đứng bên cạnh anh, anh lại không nghe thấy tiếng bước chân.

Thái Luân Tư đang nhíu mày nghi ngờ nhìn anh, sau đó theo tầm mắt mới vừa rồi của Lục Cảnh Hoằng nhìn lại, liền thấy Tô Noãn ngồi trên bậc thang.

Lục Cảnh Hoằng yên lặng nghênh đón ánh mắt nghi ngờ của Thái Luân Tư, bốn mắt giao nhau, nhìn thấy được rối rắm cùng đau buồn lạnh lẽo trong mắt lẫn nhau sau đó hiểu ra.

Lục Cảnh Hoằng lướt qua đầu vai Thái Luân Tư, liền nhìn thấy chiếc xe thể thao màu xanh ngọc đậu ở ven đường, anh sao lại không đoán ra ai đưa cô tới nơi này, chỉ là mới nghĩ tới, lại cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Cho dù người con lai anh tuấn trước mắt này là bạn tốt của anh, nhưng anh không cách nào khống chế chính mình sắc mặt lãnh trầm xuống, mà Thái Luân Tư trước mặt sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, liếc mắt nhìn Tô Noãn im lặng.

"Cô ấy chính là đứa bé mà mỗi tháng cậu kêu mình gửi tiền đúng không?"

Thái Luân Tư nhàn nhạt hỏi, nhìn ánh mắt nhạy bén nhưng lành lạnh của Lục Cảnh Hoằng, anh vừa rồi nhìn thấy tên tuổi Tô Noãn ở chỗ ghi danh, chỉ cho là cùng tên cùng họ, cho đến khi nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng bộ mặt ân cần xuất hiện ở đây.

Anh nhớ tới khác thường gần đây nhất của Lục Cảnh Hoằng, bọ dạng uống rượu đêm đó, bất giác nhẹ nhàng mà cười một tiếng, không ngờ rằng, lại có một ngày, anh và Lục Cảnh Hoằng thế nhưng lại cùng thích một người con gái.

Rất khó tưởng tượng, anh khó được một lần thật sự nghiêm túc thích phụ nữ, khi cô cùng bạn chí thân của mình ở chung một chỗ thì anh nên lấy tâm tình gì để đối diện với bọn họ đây.

"Cô ấy vừa rồi vào trong gặp cha của cô ấy, không biết nói gì, hình như rất khổ sở, cô ấy không hy vọng người khác đi quấy rầy cô ấy."

Thái Luân Tư muốn nói lại thôi nhìn Lục Cảnh Hoằng, Lục Cảnh Hoằng chỉ là im lặng chờ anh nói tiếp, ánh mắt lại gắt gao nhìn thân ảnh Tô Noãn, tinh thần đã sớm không tập trung.

Giai điệu vui vẻ của tiếng chuông điện thoại quanh quẩn trong không khí khô ráo, Lục Cảnh Hoằng không bắt máy, đó là điện thoại của Kiều, vừa nghe tiếng chuông đã nhận ra, Thái Luân Tư cũng biết được.

Thái Luân Tư hướng bậc thang xi măng cách đó không xa nhìn thoáng qua, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đáy mắt để lộ quan tâm dịu dàng, nhìn sắc mặt yên tĩnh của Lục Cảnh Hoằng:

"Cậu có việc đi trước đi, Tô Noãn, tạm thời mình sẽ thay cậu chiếu cố cô ấy."

Lục Cảnh Hoằng đã đồng ý Lục Thiếu Thần chăm sóc Tô Noãn, hiện giờ Thái Luân Tư lại không cho rằng sự tình đơn giản như vậy, khi Lục Cảnh Hoằng khắc chế đẩy anh ra, sau đó cất bước muốn đi về phía Tô Noãn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!