Một bóng dáng mảnh mai đơn bạc chạy ra khỏi quán cà phê, xuyên qua dòng xe cộ ngược xuôi băng qua đường, tiếp tục, không ngừng nghỉ chạy trên đường dành cho người đi bộ, giống như một con báo cái còn nhỏ mà quật cường, nước mắt của cô vỡ vụn trong không khí.
Tô Noãn nhanh chóng chạy đi, cô quay đầu nhìn xe trên đường, muốn chặn lại một chiếc taxi, cô nghe thấy trái tim truyền đến tiếng đập dữ dội, tiếng đập này vọng ra vô cùng lớn, đến nỗi cô cũng không nghe được những thứ âm thanh khác.
Cô vẫn cho rằng số mệnh của mình mang theo sắc thái bi kịch, lại không biết là tàn nhẫn như thế, giày cao gót trên chân vấp một cái, ngã nhào trên mặt đất.
Lòng bàn tay xinh đẹp bị trầy rách da, ánh mặt trời sáng rỡ, cô nhìn thấy một vết xước dài, khe hở trong vết xước chảy ra một chút máu.
Băng gạc dính lên màu máu diêm dúa lẳng lở, Tô Noãn chỉ là cười cười, từ trên mặt đất đứng lên, chiếc váy trên người bị bám bụi bẩn, cô không rảnh đi lau sạch sẽ, liền bắt đầu chạy như bay.
Sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy trắng, không có một chút biểu tình nào, đôi mắt phượng trống rỗng kia chỉ là lập tức tìm kiếm chiếc xe có thể đưa cô đi khỏi nơi đây.
Đầu óc cô còn quanh quẩn hình ảnh mới vừa rồi, Niếp Hiểu Dĩnh ngồi đối diện cô, trong trẻo yên lặng nhìn cô, cùng với trong mắt phượng của bà chính là, ánh sáng lộng lẫy ướt át chớp động.
"Tuy rằng trong thân thể của cô chảy một nửa dòng máu của tôi, nhưng tôi thực sự hy vọng cô có thể biến mất hoàn toàn trên thế giới này."
Niếp Hiểu Dĩnh vừa nói, nước mắt vừa chảy xuống, bà nhẹ nhàng lau đi, nước mắt còn sót lại trên mắt gắt gao nhìn vẻ mặt yên tĩnh của Tô Noãn.
Bà ước chừng cũng không cách nào dễ dàng tha thứ chính mình nói ra lời nói ác độc này, lại cuối cùng không thể đem nó chôn dấu dưới đáy lòng, 24 năm sau phải nhìn đứa bé này lần nữa, tất cả tối tăm trong trí nhớ của bà không chịu nỗi đều bị lần lượt ùa về.
"Năm đó thoả thuận với Tô Chấn Khôn, chỉ cần tôi sinh ra đứa bé trong bụng, anh ta sẽ để cho tôi rời đi, sẽ không trói buộc tôi ở cái nơi bần cùng đó."
"Rõ ràng hai người không yêu nhau, tôi đã nói rõ với anh ta, tôi có người đàn ông mình yêu, nhưng anh ta vẫn ép buộc cưỡng bức tôi, để cho tôi mang thai, cho đến… sinh ra đứa bé đối với tôi mà nói là một loại sỉ nhục."
Niếp Hiểu Dĩnh thân thể không ngừng run rẩy, nghiến răng nghiến lợi còn chưa nói xong, nước mắt tựa như dòng suối chảy ra, không biết là bởi vì quá mức oán hận hay là vô cùng khổ sở.
Bà một chút cũng không che dấu chính mình đối với Tô Noãn chán ghét cùng thống hận, người đàn bà cao quý này thích thẳng thắn, nhất là đối với đứa bé trước mắt bị chính mình vứt bỏ mà nói, thẳng thắn phải gần như là tàn nhẫn.
"Thời điểm lúc cô sinh ra, tôi thiếu chút nữa lỡ tay bóp chết cô, may là không có, nếu như cô thật chết rồi, vậy Ninh Nhi bây giờ phải làm sao đây?"
Tô Noãn lẳng lặng nghe Niếp Hiểu Dĩnh nói xong những lời ngoan tuyệt kia, nhìn những giọt nước mắt rơi xuống đất, cô nghe nói thời điểm nước mắt từ trong thân thể chảy ra có tới mấy ngàn độ, cháy sạch một lòng phát đau, nhưng mà sau khi chảy ra, đã từ từ trở nên nguội lạnh.
"Có lẽ là ông trời trừng phạt tôi, trừng phạt tôi không chung thuỷ với tình yêu, cho nên bây giờ, Ninh Nhi thế nhưng lại cần máu của cô mới có thể sống sót."
Niếp Hiểu Dĩnh giọng điệu buồn rầu hạ thấp vài phần, trong mắt giữa lông mày tràn đầy ưu buồn thù hận, bà thở sâu một cái, khôi phục tâm tình của mình, không cho phép chính mình thất thố lần nữa.
Tô Noãn khẽ tràn lên khoé miệng, nở nụ cười trong suốt, lại cực kỳ tĩnh mịch:
"Có lẽ năm đó bà nên bóp chết tôi đi, ít ra hiện tại bà không cần luôn ôm hy vọng, Ninh Nhi với tôi mà nói cái gì cũng không phải, cô ấy chỉ là con gái của bà, xin bà hãy nhớ kỹ điểm này, sau này không cần tiếp tục tới quấy rầy tôi."
Tô Noãn lạnh lùng lướt qua người mẹ vĩ đại này, giống như một làn gió hư vô, Niếp Hiểu Dĩnh lại bắt lấy tay cô, cũng chỉ là kinh ngạc một chút, cả hai đều run rẩy, rồi sau đó nhanh chóng buông ra, khôi phục lại bình tĩnh.
"Tôi không thích người khác đột nhiên chạm vào tôi, hơn nữa lại là người xa lạ."
Tô Noãn thản nhiên giải thích, mặt mày không thấy bất kỳ tâm tình gì, Niếp Hiểu Dĩnh nước mắt không còn chảy xuống nữa, mà là bị khô cạn trong không khí.
"Cô cho rằng cô có lựa chọn nào khác sao?"
"Không có thì thế nào, tôi sớm đã quyết định chấp nhận số mệnh của mình, cho dù là mang theo sắc thái bi kịch thì sao, con người một khi cam chịu số phận, sẽ trở nên không sợ gì nữa cả."
"Trên thế giới này, Cù phu nhân cảm thấy được còn có cái gì có thể uy hiếp được tôi sao?"
Thanh âm lẳng lặng của Tô Noãn dường như muốn xuyên thấu linh hồn con người, ánh mắt của cô thực trong veo nhưng lạnh lùng, nhìn không thấy sống cũng nhìn không thấy chết, chỉ là nhìn Niếp Hiểu Dĩnh trên mặt thống khổ, rất tò mò đó là một loại cảm giác như thế nào.
Cô đã sớm ở trong sự quất mạnh và trôi qua của thời gian, quên mất cái loại miêu tả rõ ràng đó.
Tô Noãn cười cười, sau đó nhìn thoáng qua, liền nghe thấy thanh âm của Niếp Hiểu Dĩnh:
"Như vậy Tô Chấn Khôn thì sao, ông ta đối với cô mà nói, có phải hay không cũng không tạo được uy hiếp?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!